Quyển 1 - Chương 11

Thấy tiểu thiếu gia giang hai tay ra, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt nhìn khắp nơi nhưng vẫn không chịu nhìn mình, Khúc Phong Miên ngước mắt, cong môi, duỗi tay ôm Cố Trữ lên xe.

“Thiếu gia cẩn thận!”

Nhìn thiếu niên ngượng ngùng chui vào trong xe, Khúc Phong Miên không quan tâm đến ánh mắt của người khác, chủ động ngồi vào chỗ của phu xe, Lục Vu thì ngồi xuống kế bên.

Phu xe thật sự thì chỉ có thể ngồi ở rìa phía sau.

Trở lại Cố phủ, Cố Trữ báo cho cha Cố rằng mình đã về.

Xuyên đến đây đã được mấy ngày, Cố Trữ chưa từng nhìn thấy cha Cố, giờ đột nhiên lại nghe được đối phương muốn gặp mình, khiến cậu có chút không biết làm sao.

“Thiếu gia, mời!”

Quản gia đi ở phía trước dẫn đường.

Cố Trữ nắm chặt lấy vạt áo, sắc mặt có chút tái nhợt, cậu cắn chặt môi, sợ bị phát hiện rằng mình không phải nguyên chủ.

Cố Xung đang ngồi ở nhà chính uống trà.

Thấy Cố Trữ tới, trên mặt ông lộ ra một nụ cười từ ái.

“Trữ Trữ, tới bên cha!”

Cố Trữ do dự đứng tại chỗ, khi thấy ánh mắt cổ vũ của Cố phụ, cậu chậm rãi nhích từng chút một, cuối đầu, nói nhỏ: “Cha!”

Cố Xung vỗ đầu thiếu niên.

Những chuyện xảy ra mấy ngày gần đây ông đều biết, Trữ Trữ của ông ngoan như vậy sao có thể làm chuyện gì xấu được chứ!

“Nghe nói Trữ Trữ mới mua một tên người hầu phải không?”

Cố Trữ gật đầu: “Vâng!”

Cố Xung cười ha hả, ôm thiếu niên nhút nhát ngồi lên đùi, an ủi: “Không phải cha muốn mắng con, chỉ là Trữ Trữ à! Về sau, trước khi mua người hầu con phải điều tra thật kỹ, biết chưa.”

Chỉ là một người hầu thôi mà, đương nhiên ông sẽ không trách nhi tử đáng yêu của mình, nhưng dù sao Trữ Trữ cũng lớn rồi, phải chỉ dạy nhiều hơn mới được.

“Vâng, con biết rồi thưa cha!”

Vòng tay của Cố Xung vừa rộng vừa ấm áp, làm Cố Trữ cảm thấy an tâm, cậu thử cọ cọ, dựa đầu vào vai ông.

Từ khi cha mẹ qua đời, Cố Trữ chưa từng cảm nhận được sự ấm áp của tình thân.

Cố Xung sủng nịch, vỗ vỗ lưng thiếu niên, cười, nói: “Đã lớn như vậy rồi mà còn thích làm nũng với cha nữa!”

“Sắp tới Tết Đoan Ngọ, bên nhà ngoại con đã phái người đến thúc giục nên con phải chuẩn bị trước một chút.”

Cố Trữ hít hít cái mũi, vòng tay ôm cổ cha Cố: “Vâng, con biết rồi!”

“Năm nay cha có đi cùng con không?”

Cha Cố thở dài, nghĩ đến hai vị luôn bất mãn, bài xích với mình kia, ông nói với giọng chua xót: “Có lẽ Trữ Trữ vẫn nên đi một mình thì hơn.”

“Trữ Trữ ngoan!”