Quyển 1 - Chương 14

Khúc Phong Miên nhìn bộ dáng khóc thút thít của thiếu niên, trong lòng hắn dâng lên một tia bực bội, thế là lạnh lùng nói: “Không được khóc!”

“Ô ô ô…”

Cố Trữ rất ủy khuất, cậu cũng không muốn khóc a, nhưng lại nhịn không được!

“Ta nói không được khóc!”

Thấy Cố Trữ vẫn không nín, thậm chí còn khóc to hơn, Khúc Phong Miên liền nổi giận.

Hắn buông tay ra, đi qua đi lại trong phòng, sau một lúc lâu mới lấy miếng vải treo gần đó phủ lên người thiếu niên mít ướt, sau đó ôm vào trong ngực.

“Đừng khóc nữa được không, ngươi khóc ta đau đầu quá…”

Khúc Phong Miên ôm người tới giường, dùng chăn bao lại.

Hắn có chút đau đầu, xoa xoa huyệt thái dương. Người này cũng quá mít ướt rồi, đám nữ nhân ngoài kia cũng không có ai mít ướt như hắn.

“Ô… Ngươi khi dễ ta…” Cố Trữ nghẹn ngào cáo trạng, môi chu lên.

Cậu là một nam nhi chân chính, thế nhưng lại bị một người nam nhân khác thấy hết, này thật sự là nỗi nhục nhã mà!

Nghĩ như vậy, Cố Trữ càng khóc to hơn.

Khúc Phong Miên nhịn không được mà thở dài, đúng là tự làm bậy không thể sống mà, hắn cũng không có ác ý, chỉ là muốn trả thù một chút thôi, ai ngờ...

“Được rồi, là ta sai, đừng khóc nữa được không!”

Nam nhân quỳ gối trước mặt thiếu niên, nhẹ giọng dỗ dành.

Sự ôn nhu hiếm có này đến chính hắn cũng không nhận ra.

Giờ đây, Khúc Phong Miên đã có thể hoàn toàn chắc chắn rằng người trước mặt này không phải là vị thiếu gia kiêu ngạo, tùy hứng kia.

Tuy rằng không biết đối phương là người nơi nào, nhưng thực hiển nhiên, hắn đã mềm lòng.

“Ngoan, không khóc nữa!”

Cố Trữ hít hít cái mũi, hai mắt đẫm lệ, mông lung nhìn khuôn mặt thành khẩn nhận sai của nam nhân, cảm giác ủy khuất trong lòng đã tiêu tán đi rất nhiều.

Cậu nắm chặt chăn, nhẹ giọng nói: “Vậy… Vậy ngươi không được khi dễ ta, bằng không… Bằng không ta sẽ gọi người đánh ngươi đó!”

“Ha ha …”

“Được, không khi dễ ngươi.”

Biểu cảm trên mặt Khúc Phong Miên rất chân thành, nhưng trong lòng nghĩ gì thì không ai biết được, nhưng ít nhất hắn đã dỗ thành công chú mèo con đáng yêu thích khóc nhè trước mặt này.

Mái tóc ướt dán sát vào người, cảm giác nhão nhão dính dính này thật khó chịu, thấy nam nhân nuông chiều mình, lá gan của tiểu thiếu niên liền to lên, nói: “Tóc ta ướt, ngươi lau khô cho ta đi!”

Mái tóc thiếu niên đen nhánh, mang theo mùi hoa lan nhè nhẹ.

Khúc Phong Miên lấy khăn vải khô, nhẹ nhàng lau tóc cho cậu.

Một chút lại một chút, động tác nhẹ nhàng uyển chuyển, Cố Trữ được đối phương chăm sóc quá thoải mái, khiến cậu mơ màng sắp ngủ.

Đến khi tóc đã khô được một nửa thì thiếu niên đã ngủ rồi.

Khúc Phong Miên cười khẽ một tiếng, ném cái khăn trong tay đi, lộ ra bộ mặt thật.

Đôi mắt hẹp dài của hắn híp lại, đánh giá thiếu niên kiêu ngạo, không biết trời cao đất dày này.

Trong lúc ngủ mơ, Cố Trữ cảm thấy trên người mình rất nặng, giống như có thứ gì đó đè lên, cảm giác ướt nóng tràn ngập xung quanh cổ, vô cùng ngượng ngùng.

“Ưm… Bạch Bạch, đừng làm phiền ta…”

Nam nhân đột nhiên dừng lại, nở một nụ cười lạnh, tiếp theo dùng sức cắn xuống.

“A!”