Quyển 1 - Chương 15

Đau quá!

Trong lúc ngủ mơ, Cố Trữ lộ ra vẻ mặt thống khổ, tưởng lại bị bóng đè nhưng lúc lâu sau vẫn chưa tỉnh lại.

Khúc Phong Miên hung hăng cắn lấy da thịt mềm mại của thiếu niên cho đến khi đầu lưỡi nếm được một tia tanh ngọt.

Dấu răng rất sâu, sâu đến mức chảy máu.

Đôi mắt của nam nhân đen tối, hắn giống như một con sói đói, gắt gao nhìn chằm chằm con mồi dưới thân, rồi lại ngả ngớn đùa bỡn, đầu lưỡi đỏ tươi liếʍ láp dấu cắn trên xương quai xanh xinh đẹp.

“Ha a…”

“Ngươi có từng uyển chuyển như thế này ở dưới thân nam nhân khác chưa nhỉ…”

“Thật muốn… gϊếŧ chết người đó…”

Du͙© vọиɠ chiếm hữu đối với thiếu niên không biết đã nảy mầm từ bao giờ, nay đã thâm nhập cốt tủy.

Có lẽ cũng không hẳn là thích, nhưng tại sao lúc nào hình ảnh của người này cũng tràn ngập trong đầu hắn vậy?

“Hừm…”

Khúc Phong Miên đắm chìm trong nụ hôn, thực ngọt, khiến người ta phát nghiện.

Nam nhân không kiên nhẫn xé rách sa y, tựa như đang mở vỏ trai cứng rắn bên ngoài, khiến thịt trai mềm mại bên trong lộ ra.

Da thịt tiếp xúc, Khúc Phong Miên phát ra một tiếng than nhẹ.

Hô hấp hai người trở nên dồn dập, nam nhân kiềm nén, thở hổn hển, đôi tay chống ở hai bên Cố Trữ, ổn định lại thân thể.

"Còn chưa đến lúc!" Hắn nghĩ.

……

Sáng sớm ngày thứ hai, Cố Trữ cau mày ngồi dậy, cậu cảm thấy có chỗ nào đó lạ lắm, nhưng lại không biết là lạ ở chỗ nào.

Sa y mỏng trên người đã được đổi thành một bộ đồ lót trắng, chăn cũng vậy.

Tối hôm qua… hình như cậu đã ngủ quên…

Thiếu niên ảo não, vỗ trán.

Đều do Khúc Phong Miên hầu hạ quá thoải mái nên cậu mới ngủ a!

“Lục Vu!”

Thị nữ mặc bộ đồ màu xanh bước vào, khi nhìn đến thiếu niên đang phồng má giận dỗi trên giường, nàng liền sửng sốt.

Cổ áo của thiếu niên bị trễ xuống, lộ ra một nửa bả vai tuyết trắng, trên xương quai xanh tinh xảo có một dấu răng rất sâu, nhìn qua vô cùng sắc tình.

“Tê…”

Lục Vu hít một ngụm khí lạnh.

Nàng đã đoán được ai đã làm điều này, lá gan của tên nô bộc kia cũng quá lớn rồi, dám làm bậy với thiếu gia!

“Lục Vu?”

Cố Trữ nghi hoặc, nhìn nữ tử đang đứng tại chỗ không nhúc nhích, cậu không hiểu tại sao đối phương lại kinh ngạc như vậy.

“Trên người ta có gì lạ sao?”

Thiếu niên cuối đầu nhìn, nhưng không thấy được gì, cả người ngây ngốc.

Lục Vu nở nụ cười miễn cưỡng, bước nhanh đến chỗ thiếu niên kéo áo lên cho cậu, che khuất đi vết thương kia: “Không có gì…”

“Xin lỗi thiếu gia vì nô tì đã thất thần.”

Cố Trữ gật đầu, cũng không để ý đến mấy việc nhỏ này.

Ngoan ngoãn để Lục Vu hầu hạ mặc quần áo.