Quyển 1 - Chương 17

Rõ ràng là vẻ mặt ủy khuất, muốn khóc, nhưng lại làm ra vẻ hung dữ.

Thật là thú vị nha!

Khúc Phong Miên cười nhếch môi, khiến cho vết sẹo dài trên mặt hắn nhìn qua có hơi dữ tợn.

“Muốn làm gì thì làm đi!”

Có gì đâu mà không dám nhận.

“Tư vị của thiếu gia… rất ngọt ngào.”

Cố Trữ tức đến muốn khóc, cậu lớn như vậy, đến một người bạn gái cũng chưa có thế mà lại bị một tên nam nhân khi dễ.

Lục Vu lui về phía sau một bước, sau đó lấy ra một cây roi dài từ trong rương, yên lặng đưa tới trước mặt Cố Trữ.

Nếu đổi lại là nguyên chủ thì sớm đã đánh chết tên này rồi!

Nhưng hiện tại, linh hồn trong thân xác này lại là một thiếu niên được giáo dục rất tốt.

Cố Trữ nhìn cây roi trên tay, trái tim nhỏ run lên.

“Bang!”

“A…”

Tay đau quá!

“Hô hô”, Cố Trữ cúi đầu thổi thổi bàn tay, da mặt của người này cũng quá dày rồi…

Khúc Phong Miên buồn cười nhìn thiếu niên, đôi tay bị trói ở phía sau giật giật, lực đánh vào mặt hắn vừa rồi rất nhẹ, thậm chí hắn cũng chưa cảm giác được chút đau đớn nào.

Vẫn là một bé thỏ chỉ biết cắn người a!

Thật đáng yêu!

Muốn hôn…

“Nhắm mắt lại!”

“Không được dùng ánh mắt đó nhìn ta!”

Cố Trữ tức muốn hộc máu, vốn định giáo huấn tên người hầu này một trận, cho hắn biết cậu không phải là người dễ chọc, kết quả không những tự làm đau mình mà còn bị nhìn bằng ánh mắt trần trụi đó, giống như muốn lột sạch đồ cậu ra vậy.

Cố Trữ cảm thấy xấu hổ, nan kham vô cùng…

Rốt cuộc thiếu niên chịu không nổi nữa mà khóc ra tiếng.

Ngay lúc này, cha Cố đến, ông chạy tới ôm tiểu thiếu gia mít ướt vào trong ngực, an ủi: “Làm sao vậy? Trữ Trữ của ta sao lại khóc?”

Cố Trữ khóc đến thở hổn hển, lông mi cong vυ"t dính đầy nước mắt, vô cùng ủy khuất.

Cậu thút tha thút thít, nức nở lau nước mắt, một bong bóng nhỏ từ trong mũi lộ ra, “Ba” một tiếng, nổ tung.

Cha Cố cảm thấy buồn cười, móc khăn tay ra lau nước mũi giúp cậu, ôn nhu nói: “Ha ha, khóc đến mặt mày nhem nhuốc như con mèo luôn rồi này! Thôi, không khóc nữa, nói cho cha biết là ai dám khi dễ tiểu thiếu gia nhà chúng ta vậy!”

Cố Trữ không nói lời nào, cúi đầu nhìn mũi chân.

Cậu biết, nếu Khúc Phong Miên rơi vào trong tay cha Cố thì số phận sẽ rất thê thảm.

Khúc Phong Miên đứng đó, nhìn thiếu niên với ánh mắt suy tư.

“Là hắn!”

Lục Vu cố tình giả vờ không nhìn thấy ánh mắt ra hiệu của Cố Trữ, chỉ thẳng vào Khúc Phong Miên.