Quyển 1 - Chương 20

"Mới 25% a!", Cố Trữ chề môi.

Nhiệm vụ này bao giờ mới hoàn thành được đây!

“Ký chủ phải cố lên a!”

“Ừm, ta sẽ cố.”

Thiếu niên thút tha thút thít, nức nở lau sạch nước mắt, sau đó quay đầu, phân phó Lục Vu: “Mang cho ta một bộ bàn ghế lại đây, làm thêm vài món nữa, ta muốn ngồi ở đây nhìn hắn quỳ.”

Nếu không thể miễn trừng phạt, vậy thì chỉ đành ngồi canh ở đây vậy.

Lục Vu nghe theo.

Không bao lâu, trước cửa liền xuất hiện một bộ bàn ghế.

Thiếu niên có dáng người nhỏ xinh ngồi ngay ngắn trên ghế, vẫn còn thừa lại hơn phân nửa chỗ trống.

Thời tiết càng ngày càng nóng, Cố Trữ ăn ngon uống tốt, được người hầu hạ nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ nóng, càng không cần nói đến nam nhân đang quỳ gối dưới ánh mặt trời chói chang kia.

Từng giọt mồ hôi theo gò má chảy xuống, ngưng tụ lại ở cằm, cuối cùng giọt nước kia không chịu nổi nữa...

“Xoạch”

Một giọt…

Lại một giọt…

Dưới mặt đất, trước mặt nam nhân đã xuất hiện một vũng nước nhỏ.

Cố Trữ nhíu mày, hít sâu một hơi.

Dưới ánh mặt trời, khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên đã trở nên đỏ bừng, ánh mắt có chút mê ly, đôi môi đỏ hé mở, từ góc nhìn của Khúc Phong Miên có thể thấy được đầu lưỡi phấn nộn.

Hắn biết rất rõ môi của đối phương mềm mại như thế nào, làm người trầm mê giống như loại rượu thượng hạng nhất.

“Ực…”

Vào giờ phút này, tiếng nuốt nước miếng của nam nhân vô cùng rõ ràng, Cố Trữ nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy hầu kết của nam nhân lên xuống.

"Khát hả ta?" Cố Trữ nghĩ…

Vì thế, Khúc Phong Miên thấy thiếu niên mở to đôi mắt hạnh to tròn, bước đi rón ra rón rén giống như một tên cướp, lấy ra chén trà từ ống tay áo, sau đó tiến đến trước mặt hắn, trong miệng còn lẩm bẩm “Biết sai chưa!”.

Bộ dáng đáng yêu này của cậu làm hắn thấy rất thú vị.

Lục Vu đứng một bên nhìn, mặt đều tái rồi, nàng chỉ biết nhìn tiểu thiếu gia nhà mình bằng ánh mắt bất lực, rồi lại hận không thể ném tên nam nhân xấu xa kia ra phủ.

“Thiếu gia, không thể a!”

“Lão gia không cho hắn ăn cơm!”

Cố Trữ cắn môi, đôi mắt ngập nước chuyển sang nhìn Lục Vu, nũng nịu nói: “Lục Vu, ngươi coi như không thấy được không!”

“Với lại… Với lại cha chỉ nói không cho hắn ăn, chứ chưa nói là không cho uống nước a!”

Lục Vu vỗ trán, rõ ràng Cố Trữ đang kiếm cớ nhưng nàng không chịu nổi với chiêu làm nũng này của thiếu niên, chỉ có thể yêu chiều mà “Hừ” một tiếng, quay đầu đi, giả vờ không thấy gì.