Quyển 1 - Chương 4

Đồng tử Khúc Phong Miên co rút lại.

Đúng là thú vị thật nha! Lần đầu tiên có người nói hắn xấu!

“Ta nói, ngươi thật xấu.”

Giống như sợ đối phương nghe không rõ, Cố Trữ lại lặp lại một lần nữa.

Đôi mắt Khúc Phong Miên hiện lên một tia nghi hoặc, nhưng trên mặt lại không có cảm xúc gì, hắn thu chân lại, nghiêng đầu, dùng ánh mắt lạnh băng nhìn thiếu niên: “Xấu thì sao! Không phải do ngài làm à!”

Ánh mắt kia không chứa một tia cảm xúc.

“Ta…”

Người này hung dữ quá đi!

Nhưng mà... nói cũng đứng, chính là mình đánh.

Nhưng…Dù sao cũng không thể chịu thua được!

Bị ánh mắt kia nhìn chằm chằm làm cho đáy lòng Cố Trữ phát lạnh, cậu phồng má, hung dữ nói: “Không được nhìn ta bằng ánh mắt đó, bằng không ta sẽ móc mắt của ngươi!”

“Phân phó xuống dưới, hôm nay không được đưa cơm cho hắn!”

Nghe được lời này, nam nhân cũng chỉ hừ lạnh một tiếng, tiếp tục dùng ánh mắt âm trầm nhìn Cố Trữ.

“Vâng, thiếu gia!” Đầy tớ đi theo phía sau nhẹ giọng đáp.

Quả nhiên, không có mệnh lệnh của Cố Trữ, không ai dám đưa đồ ăn cho nam nhân kia.

Ban đêm lạnh buốt, Khúc Phong Miên dựa vào tường chợp mắt, vết thương trên mặt hắn đã không còn chảy máu. Đột nhiên, có một tiếng vang rất nhỏ truyền vào trong tai.

Nam nhân giật giật lỗ tai, ánh mắt sắc bén nhìn về phía cánh cửa đang đóng chặt.

Một đôi tay trắng nõn từ cửa lặng lẽ thò vào, sau khi ném cục đá vào phòng xong liền nhanh chóng rụt về.

Lặp lại vài lần, sau khi xác nhận người trong phòng vẫn ngủ say, đôi tay kia liền nhẹ nhàng đẩy cửa ra.

“Két~”

Vào khoảnh khắc người kia bước vào, Khúc Phong Miên liền nghiêng đầu, nhắm hai mắt lại.

Cố Trữ vỗ ngực, hồi hộp thò đầu vào xem, sau khi thấy nam nhân đã dựa vào tường ngủ say, cậu mới nhẹ nhàng thở ra một hơi.

"May mắn không tỉnh a!" Cố Trữ vỗ vỗ ngực.

Cậu nỗ lực co người lại, chui vào từ khe cửa nhỏ hẹp.

“A tê!”

Cố Trữ vội vàng che miệng, khϊếp sợ mà nhìn về phía nam nhân, một lát sau mới buông tay ra.

Khúc Phong Miên im lặng chờ đợi, chờ con thỏ nhỏ ngốc nghếch này rơi vào bẫy.

Giờ phút này, hắn đã có thể khẳng định rằng người này tuyệt đối không phải là người ngày đó đã đánh hắn.

Nhưng kỳ lạ là, khuôn mặt rõ ràng là người kia.

Đôi mắt tên kia không thể sạch sẽ như vậy, lá gan cũng không nhỏ như vậy.

Tuy rằng hắn không biết bây giờ người này muốn làm gì, nhưng…rất thú vị a!

Cố Trữ xoa xoa khóe mắt ướŧ áŧ, tay sờ ngực nam nhân, còn đập a.

Thiếu niên thở ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó lấy một bao đồ từ trong ngực ra, thật cẩn thận để ở trước mặt hắn.

Sau đó, xoay người rời đi.

“Bắt được rồi!”

Cố Trữ hoảng sợ quay đầu, dưới chân lảo đảo, thân thể chuẩn bị ngã về phía trước.

“A!”