Quyển 1 - Chương 5

Không đau đớn giống như trong tưởng tượng bởi vì cái trán cậu chống vào thân thể ấm áp chứ không phải là mặt sàn lạnh băng.

Một tay Khúc Phong Miên ôm lấy vòng eo mảnh khảnh của thiếu niên, đè đè, nhìn đôi môi thiếu niên bởi vị sợ hãi mà tái nhợt cùng với đầu lưỡi hơi kinh hoảng mà hé mở.

Hình dáng môi của Cố Trữ rất đẹp, là dáng cười trời sinh, ở khóe môi còn có một nốt rùi lệ nho nhỏ.

Đây là đôi môi rất thích hợp để hôn.

Cố Trữ ghé vào lòng ngực Khúc Phong Miên, đôi mắt nhắm chặt, trên chóp mũi nhỏ nhắn xuất hiện một lớp mồ hôi mỏng.

Cậu thực sợ hãi, cảm thấy mình xong đời rồi.

Một việc có chút xíu vậy mà cũng làm không xong.

Còn bị nam chủ bắt được nữa!

“Như thế nào? Thiếu gia đây là… Cho ta ấm áp sao?”

Nam nhân cúi đầu, môi mỏng kề sát bên tai Cố Trữ, các ngón tay tùy ý xoa bóp da thịt mềm mại của cậu.

“Ngô… Ngươi buông ta ra.”

Cố Trữ xô đẩy nam nhân, nhưng ở trong mắt Khúc Phong Miên, chút sức lực đó giống như là mèo cào vậy, càng giống như là dục cự còn nghênh.

Cố Trữ giãy giụa, lại không nghĩ tới đối phương sẽ đột nhiên thả cậu ra, thế là liền ngã ngồi xuống đất.

Cố Trữ đau đến chảy nước mắt.

Mông của cậu sắp nở hoa luôn rồi…

“Ngươi… Ngươi khi dễ ta!”

Thiếu niên khóc thút thít, vừa chạy vừa lau nước mắt, không thấy được nam nhân ở phía sau đang chà xát ngón tay, lộ ra một nụ cười nhạt.

Cố Trữ chạy một đường về phòng, sau đó vùi vào trong chăn, cực kỳ ủy khuất.

Bên này, trong phòng chất củi, Khúc Phong Miên duỗi tay, nhặt lên bao đồ trên mặt đất, hắn mở ra, là hai cái bánh bao cùng một bình thuốc.

Khóe miệng nam nhân giật giật, đỡ trán, nghĩ: Vật nhỏ này còn rất thú vị a!

Sáng sớm ngày thứ hai, ánh mặt trời ấm áp xuyên qua cửa sổ, sương khói lượn lờ từ lư hương quanh quẩn trong không trung, dần dần tiêu tán.

Trên chiếc giường gỗ lớn có một con thỏ nhỏđang nhích tới nhích lui, từ đuôi giường dịch tới đầu giường.

Cố Trữ mơ mơ màng màng chui ra từ trong ổ chăn, duỗi người.

Tối hôm qua cậu cũng không biết là mình ngủ từ khi nào, cũng không biết nam chủ thế nào rồi.

“Cốc cốc”

“Thiếu gia, ngài dậy chưa ạ?”

Tỳ nữ đứng ngoài cửa, dò hỏi.

Cố Trữ luống cuống tay chân, sau khi sửa sang lại, mới đáp: “Vào đi!”

Nữ tử mặc một chiếc váy màu xanh, nhìn qua khoảng hai mươi, đẩy cửa bước vào, phía sau đi theo hạ nhân bưng theo dụng cụ rửa mặt.

“Lục Vu gặp qua thiếu gia!”

Là thủ hạ đắc lực của nguyên chủ, Lục Vu này cũng không đơn giản gì, nguyên chủ đánh người thì nàng đưa roi, nếu nguyên chủ gϊếŧ người thì chắc chắc nàng sẽ đem chôn.

“Ah, tên nô ɭệ hôm qua như thế nào rồi?” Cố Trữ nghiêng đầu, hỏi.

Lục Vu trả lời: “Bẩm thiếu gia, người nọ vẫn bình thường ạ.”