Quyển 1 - Chương 6

Cố Trữ gật đầu, nâng cằm, kiêu ngạo nói: “Nếu vậy, kêu hắn lên hầu hạ ta đi!”

Đối với mệnh lệnh của Cố Trữ, Lục Vu chưa bao giờ dám từ chối.

Một lát sau, Khúc Phong Miên bị mấy tên nô bộc cao lớn, thô kệch xô đẩy đến trước mặt Lục Vu, cho dù chật vật nhưng khuôn mặt hắn vẫn lạnh như băng.

Lục Vu xụ mặt, để tay trước bụng, nói: “Thiếu gia gọi ngươi tới hầu hạ là vịnh dự của ngươi, nhớ chú ý hành vi của mình!”

Nói xong liền đẩy cửa ra, ý bảo Khúc Phong Miên đi vào.

Bên trong phòng được trang trí rất xa hoa, các đồ đạc đều là đồ tốt nhất, ở chính giữa đặt một tấm bình phong được thêu thùa một cách tỉ mỉ, che khuất đi chiếc giường bên trong.

Mọi ngóc ngách trong phòng đều dùng hoa tươi để trang trí, ngay cả tấm màn che cũng được may bằng loại vải tốt nhất.

Lư hương lượn lờ sương khói, tỏa ra một mùi hương thanh mát.

Cố Trữ vẫn duy trì tư thế như cũ, cả người vùi vào trong ổ chăn ấm áp, hai mắt mông lung, thỉnh thoảng há mồm ngáp một cái.

Khúc Phong Miên vòng qua tấm bình phong, đi đến bên cạnh giường, nhìn thấy hình ảnh như vậy, hắn rất có hứng thú mà cong khóe môi, rũ mắt, nói: “Thiếu gia gọi ta tới có chuyện gì sao?”

Cố Trữ chớp mắt, bĩu môi, nói: “Lại đây, thay quần áo cho ta!”

Hôm nay là ngày đến thư viện học, cũng là ngày mà vai chính công cùng vai chính thụ gặp nhau.

Cố Trữ tự giác bò xuống giường, giang hai cánh tay ra, chờ nam nhân mặc quần áo cho mình.

"Nam chủ là Hoàng Đế, mình sai hắn mặc quần áo cho mình chắc cũng xem như là một nỗi nhục lớn nhỉ?” Cố Trữ nghĩ.

Khúc Phong Miên chậm rãi ngước mắt lên, nhìn dáng vẻ ung dung của thiếu niên trước mặt, hắn đột nhiên phát ra một tiếng cười khẽ.

Do vừa mới ngủ dậy nên thiếu niên chỉ mặc một bộ đồ lót màu trắng, khiến cho dáng người nhìn qua càng thêm mảnh khảnh, tỉ lệ lại cân xứng, eo thon chân dài.

Khúc Phong Miên cầm lấy quần áo đã được đặt gọn gàng ở kế bên, động tác của hắn có chút cứng đờ, mặc vào cho Cố Trữ.

“Tê… Ngươi nhẹ chút, đau ta.”

Da thịt thiếu niên kiều nộn, quần áo chỉ không cẩn thận cọ vào một chút liền để lại vệt đỏ.

Khúc Phong Miên nhìn vệt đỏ kia, trong mắt hiện lên một tia sâu xa, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Vị công tử kiều khí cau mày, môi đỏ hơi hơi chu lên, biểu cảm không vui.

Khúc Phong Miên nhỏ giọng nói câu “Xin lỗi!”, sau đó tiếp tục mặc quần áo cho Cố Trữ một cách nhẹ nhàng nhất có thể.

Tơ lụa mềm mại bao bọc lấy thân hình mảnh mai của thiếu niên, Khúc Phong Miên cảm thấy người trước mặt này chỗ nào cũng đẹp, da thịt trắng mịn như mỡ dê, không thấy một lỗ chân lông, phảng phất giống như loại tơ lụa thượng hạng nhất.

Dáng người có lồi có lõm, chỗ nên gầy thì gầy, chỗ nên béo thì béo, hơi thở còn tỏa ra mùi hương ngọt ngào.

Nam nhân ngửi một chút, là mùi sữa nhàn nhạt.

“Xong chưa vậy? Tay ta mỏi quá a!”

Cố Trữ nghiêng đầu, giọng nói mềm mại, không cảm thấy kiêu ngạo một chút nào, ngược lại, giống như là đang làm nũng.

Khúc Phong Miên nhìn thiếu niên, ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, sau khi cài xong nút áo cuối cùng, liền lập tức lui về phía sau một bước.

“Được rồi.”

Thiếu niên đáng yêu mặc bộ đồ màu trắng, vạt áo thêu mấy chú hạc đang giương cánh bay cao, bên hông đeo một miếng ngọc bội, nhìn qua có chút kiêu ngạo.

Cố Trữ nhìn mình trong gương, cảm thấy rất vừa lòng, sau khi để Lục Vu hầu hạ dùng cơm xong mới xuất phát đến thư viện.

Xe ngựa của Cố phủ vô cùng hoa lệ, đây cũng là thứ đặc biệt làm riêng cho vị thiếu gia cao quý này.

Thùng xe được làm bằng loại gỗ quý hiếm, bốn bánh xe được trang trí bằng lục lạc tinh xảo, khi đi sẽ phát ra tiếng “Đinh linh” vui tai.

Chú ngựa kéo xe cũng vô cùng dũng mảnh, cái mũi phun khí không ngừng, bộ lông tung bay theo gió.

Cố Trữ đứng ở trước xe ngựa, chân mang một đôi giày da, phía sau có rất nhiều người hầu đi theo, chuẩn bị dụng cụ học tập cho thiếu gia nhà mình.

“Tiểu thiếu gia, mời ngài lên xe!”

Quản gia đứng một bên nịnh nọt, đem ghế nhỏ để trước mặt Cố Trữ, cúi người vô cùng thấp.

Cố Trữ xụ mặt, khi chân chuẩn bị dẫm lên ghế nhưng đột nhiên lại bị Khúc Phong Miên đứng bên cạnh ngăn lại.

“Hửm?”