Quyển 1 - Chương 7

Nhìn bàn tay đang ngăn trước mặt mình, Cố Trữ có chút khó hiểu, vì thế thiếu niên lập tức nhìn về phía Khúc Phong Miên với vẻ tò mò.

Nam nhân có khuôn mặt đáng sợ tiến lên một bước, một chân đá ngã ghế, hắn không để ý tới quản gia đang hậm hực bên cạnh, trầm giọng, nói: “Thiếu gia, để ta ôm ngài lên xe!”

Hắn không hề để ý chút gì đến ánh mắt của mọi người xung quanh, chỉ nhìn chằm chằm vào thiếu niên ngốc nghếch trước mặt này.

Cố Trữ vốn định từ chối nhưng tính cách của nguyên chủ làm cậu không thể từ chối được nên chỉ có thể gật đầu giống như là đang bố thí.

“Vậy ngươi nhẹ nhàng thôi nha!”

“Tuân lệnh!”

Cánh tay cường tráng vòng lấy eo thon, một bàn tay vòng qua đầu gối, dùng sức nhấc lên, Khúc Phong Miên ôm Cố Trữ vào ngực như đang ôm một đứa trẻ.

Cho đến khi xe ngựa chạy đi, Cố Trữ vẫn còn trong trạng thái ngây ngốc.

Cậu có thể cảm nhận được lực tay của nam nhân, giống như sắt thép vậy, nhiệt độ cơ thể lại nóng bỏng kinh người, lúc bị ôm, hơi thở nóng rực kia phun vào chiếc cổ mẫn cảm của thiếu niên, kí©h thí©ɧ đến cả người cậu run lên.

Vệt đỏ từ từ lan đến mang tai.

Khúc Phong Miên thấy hai mắt thiếu niên càng ngày càng ướŧ áŧ, tầm mắt không ngừng dao động, không dám nhìn hắn.

“Ngươi…Ngươi to gan!”

Bị ôm trong tư thế như vậy ở trước mặt nhiều người, Cố Trữ có chút thẹn quá thành giận.

Cậu mở to đôi mắt to tròn, hai má đỏ bừng, tức giận mắng chửi: “Không cho ngươi lên xe!”

Khúc Phong Miên nhướng mày, vậy có nghĩa là lúc đầu người này muốn hắn đi theo a.

Xúc cảm mềm mại trong tay vẫn chưa tiêu tan, Khúc Phong Miên biết, thân thể nhỏ nhắn kia ôm vào thoải mái như thế nào nên cũng không thèm để ý đến tính nết của thiếu niên.

Cố Trữ nói xong, tự đi vào trong xe, cậu che lại hai má đỏ bừng của mình, phát ra tiếng thét chói tai.

“A a a!”

Hắn ôm mình, ôm mình!

......

Thư viện Tung Sơn là thư viện lớn nhất thành Tung Sơn, những người có thể học ở đây đều là danh môn vọng tộc, không thì phải thật có tài, mà Cố Trữ lại thuộc vào nhóm đầu tiên.

Trái ngược với cậu là vai chính thụ Tư Thần, nhà hắn nghèo khổ, nhưng hắn lại rất thích học, mỗi lần khảo thí đều đứng nhất.

Đối lập hoàn toàn với Cố Trữ.

___

Chiếc xe ngựa dừng trước cửa học viện, chuông đồng trong xe phát ra tiếng vang thanh thúy.

Cố Trữ từ trong xe thò đầu ra, tò mò đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Cậu vẫn chưa nhìn thấy trường học thời xưa a!

Khúc Phong Miên không được lên xe nên đành phải chậm rì rì đuổi theo, trong đầu hắn lúc này chứa muôn vàn suy nghĩ.