Quyển 1 - Chương 8

Cố Trữ muốn xuống xe, nhưng lại rối rắm không biết phải làm sao.

Cậu nhớ tới cái ghế đã bị nam nhân đá văng lúc trước, trên xe cũng không có ghế dự phòng, cho nên phải dựa vào nam nhân thì mới có thể xuống xe được.

Tiểu thiếu gia bất mãn, lẩm bẩm vài câu, sau đó đi lên trước một bước, hung dữ nói: “Ôm ta xuống!”

Khúc Phong Miên lộ ra một nụ cười, tay phải đặt trước ngực, hơi khom người, nói: “Tuân lệnh!”

Khi được nam nhân bế lên, Cố Trữ liền đem đầu vùi vào bả vai của hắn, cậu cho rằng nếu làm như vậy thì sẽ không có người biết là mình.

Dáng vẻ tự lừa mình dối người này khiến nam nhân nhịn không được mà cười khẽ ra tiếng.

“Ngươi...không cho cười! Ta sẽ giận đó!”

Khi hai chân vừa chạm đất, Cố Trữ liền quay đầu làm mặt quỷ với Khúc Phong Miên.

Đột nhiên có một thiếu niên cao gầy đi ngang qua, thấy một màn này liền dừng lại, cảm thấy bất bình thay nam nhân.

Người này tiến lên một bước, chen vào giữa Cố Trữ và Khúc Phong Miên, lời lẽ chính nghĩa, trách móc Cố Trữ: “Ngươi thật quá đáng!”

Cố Trữ nhìn ngón tay đang chỉ vào mình, cậu liền đơ người.

Cậu quá đáng chỗ nào a, rõ ràng người quá đáng chính là nam chủ mà…

Cố Trữ mím môi, cảm thấy rất ủy khuất.

Khúc Phong Miên thấy bé mèo con kiêu ngạo bỗng nhiên ỉu xìu, tức khắc tâm tình của hắn cũng trầm xuống.

Hắn nhìn nam nhân đang lớn giọng trách móc trước mặt, ánh mắt lạnh như băng.

Chuyện giữa hai người bọn họ không tới phiên người ngoài xen vào.

Nhưng giờ phút này, thân phận của hắn là nô bộc nên không có tư cách mở miệng.

Cố Trữ đột nhiên bị người chỉ trích, tâm tình có chút không vui. Rõ ràng cậu đang làm nhiệm vụ rất nghiêm túc mà, người này là ai vậy?

“Hắn là người hầu của ta, ta muốn đối xử với hắn như thế nào thì kệ ta, không tới phiên ngươi lo lắng!”

Người này ăn mặc rất mộc mạc, tóc được buột bằng một sợi dây thô, hắn nhìn vị thiếu gia kiêu ngạo trước mặt, tức đến khuôn mặt đỏ bừng.

“Tuy là vậy nhưng hắn cũng là người, ngươi không thể khi dễ hắn như vậy được!”

Khoé miệng Cố Trữ giật giật, cho nên rốt cuộc là cậu đã đối xử với nam chính như thế nào mà khiến cho người này oán hận cậu đến như vậy nhỉ…

“Tích — thời gian hệ thống bổ sung năng lượng đã kết thúc.”

Âm thanh máy móc đột nhiên vang lên trong đầu, hai mắt Cố Trữ sáng lên, Thất Thất đã trở lại rồi!

“Thất Thất!”

Chú chó nhỏ ngồi xổm xuống đất, nâng lên móng vuốt, quơ quơ, xem như là chào hỏi.

“Ký chủ, bổn hệ thống đã trở lại rồi đây!”