Chương 51: Tâm ma 1

Đột nhiên, một thanh kiếm đỏ như máu mang theo sát ý từ trên trời giáng xuống, đâm xuyên qua l*иg ngực của đứa bé!

Khuôn mặt đứa bé trở nên dữ tợn, toàn thân run rẩy, chân tay vặn vẹo quấn vào nhau, từ trong cổ họng phát ra tiếng kêu quỷ dị không giống con người.

Không! Đạo Nguyên vươn tay, cùng lúc đó, hắn phát hiện mình có thể cử động, mà lại là trong cơ thể của mình.

Tá Khuynh rơi từ trên trời xuống, đưa tay với đứa bé đang đứng trên mặt đất, một đồ vật màu đen bay ra khỏi cơ thể đứa bé chui vào trong cơ thể Tá Khuynh, mắt Tá Khuynh trở nên sâu hơn.

Mà cơ thể đứa bé nhanh chóng to lên, biến thành một con yêu quái nhìn rất giống thằn lằn.

Tá Khuynh lạnh lùng rút Huyết Tâm từ l*иg ngực của con yêu quái ra, ngay lúc đó, cảnh tượng xung hai người dần dần vỡ vụn thành đốm sáng, khuôn mặt của những người cầm đao cũng dần dần mơ hồ, rồi vỡ vụn biến mất theo cảnh tượng xung quanh.

Sau khi tất cả biến mất, Đạo Nguyên mới phát hiện, hai người đang ở trong một tòa đại điện nguy nga lộng lẫy.

Tá Khuynh nhìn Đạo Nguyên không chút cảm xúc: "Còn không mau cút đi?"

Đạo Nguyên nhìn mặt Tá Khuynh tràn đầy sát khí, vẫn có chút giật mình, chuyện vừa rồi tựa như một cơn ác mộng đau khổ, loại cảm xúc đó còn đang quặn đau trong tim hắn, khiến hắn nhất thời không thể thoát ra.

Hắn không nhìn nhiều nguyên tác, những thứ kia... Thật sự là Tá Khuynh đã trải qua sao? Vì sao khi trải qua một lần nữa, nhìn Tá Khuynh vẫn lạnh nhạt như thế.

Hắn lắc đầu, dẹp hết những suy nghĩ lung tung trong đầu, hỏi: "Không phải chúng ta đang trong sơn động sao?"

"Sơn động kia chỉ là cảnh tượng mà Sử Ma dựa vào mong muốn trong nội tâm của ngươi mà biến ảo ra thôi."

Tá Khuynh buông tay ra, Huyết Tâm biến thành vòng tay quay trở lại cổ tay của nàng.

Đạo Nguyên do dự một chút, yếu ớt hỏi: "Sử Ma là thứ gì."

Bỗng nhiên Tá Khuynh quay đầu nhìn về phía hắn, trên mặt đầy thô thiển, hồi lâu sau ẩn nhẫn nói: "Ngươi có đọc sách không?"

"... Đều là đọc sách thuốc."

Tá Khuynh có chút thiếu kiên nhẫn nhưng vẫn giải thích: "Sử Ma là một loại yêu quái thường gặp trong huyễn cảnh, bọn chúng có thể nhìn thấy ký ức của người, dùng đủ thứ cách thức để gợi lên tâm ma, bọn chúng lấy tâm ma làm thức ăn."

Đạo Nguyên hiểu ra, hắn đoán mình sẽ rơi vào ký ức của Tá Khuynh, có lẽ có hai nguyên nhân, một là từ nhỏ đến lớn hắn trôi qua rất nhẹ nhàng, căn bản không có tâm ma, hai là hắn quá yếu, Sử Ma lười nhác không muốn phí tâm đối phó hắn.

Tá Khuynh liếc qua Đạo Nguyên, lạnh lùng nói: "Đọc sách nhiều vào."

"..."

Giờ khắc này, Đạo Nguyên như thấy được giáo viên ngữ văn cấp ba đang khinh bỉ mình.

Tá Khuynh chắp tay sau lưng, nhìn chiếc ghế phía trên đại điện, lạnh nhạt nói: "Cút ra đây đi."

Qua hồi lâu, trong đại điện vắng vẻ vô cùng yên tĩnh, không có ai đáp lại.

Thật xấu hổ, Đạo Nguyên cười, đang định làm hòa hoãn cục diện lúng túng này, chỉ nghe thấy tiếng trẻ con vui cười không biết truyền từ nơi nào.

"Chơi trốn tìm, chơi trốn tìm."

Âm thanh cứ quanh quẩn trong đại điện vắng vẻ, rất là quỷ dị.

"Tiểu Tứ, chúng ta cùng chơi trốn tìm đi. Bắt được ngươi, ngươi liền làm cô dâu của ta."

Thật quỷ dị, Đạo Nguyên nhíu mày lại, hỏi: "Nó đang làm gì?"

"Kí©h thí©ɧ tâm ma của ta." Tá Khuynh cười nhạo nói: "Huyễn cảnh bị đánh phá, cũng chỉ có thể dùng chút thủ đoạn nhỏ không đủ tư cách này."

Tiếng cười kia bỗng nhiên dừng lại, rõ ràng là bị Tá Khuynh kí©h thí©ɧ.

Không bao lâu, nó lại vui cười, theo âm thanh vui cười, một đứa bé trai từ phía sau cây cột trước mặt hai người thò đầu ra, cười nói: "Tỷ tỷ, vì sao không chơi với ta?"

Tá Khuynh giận dữ: "Không cho phép biến thành hắn!" Nàng vươn tay đến trước mặt đứa bé trai, đứa bé trai liền biến thành một đám bột phấn, bột phấn không tiêu tán mà biến thành một đám khói đen trong không khí.