Chương 52: Tâm ma 2

Khói đen tán đi, một nữ tử trung niên ăn mặc trang điểm lộng lẫy, khí tức phong trần, vẫy khăn tay, hung hăng giậm chân một cái, tức giận nói: "Tiểu tiện nhân, ta nhặt ngươi từ đầu đường về, cho ngươi cơm ăn, nuôi ngươi lớn lên, kiếm tiền cho ta thì có làm sao?"

Cơ thể Tá Khuynh chấn động, nàng nhìn chằm chằm nữ tử kia, ánh mắt lấp lóe, nói không ra lời.

Khói đen lại ngưng tụ, nữ tử kia quỳ trên mặt đất, che ngực, giữa ngực trái có một cây trâm cắm thật sâu. Mặt nàng ta tràn đầy oán giận, nhìn chằm chằm Tá Khuynh, đứt quãng nói: "Vì sao..."

Tá Khuynh biểu lộ âm trầm, hung hăng nói: "Vì ngươi đáng chết."

Tá Khuynh vung tay lên, cơ thể nữ tử tiêu tán trong khoảnh khắc. Khói đen lại ngưng tụ thành cơ thể của một người nam trẻ tuổi, vẻ mặt dữ tợn, run rẩy nói: "Khuynh, năm lượng bạc thì có thể vào thành..."

Cơ thể Tá Khuynh run nhè nhẹ, nàng không nói thêm gì nữa, nhắm mắt lại, quanh cơ thể bộc phát ra Ma khí mang theo lực lượng phá hủy lực lượng, Ma khí xen lẫn lôi điện hủy diệt, phóng ra bốn phương tám hướng.

"Thật là đáng thương, Ma Tôn đại nhân." Một giọng nói không thể phân biệt là nam hay nữ vang lên trong không khí, cười quái dị: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy người cả đời sống trong sự phản bội."

Đạo Nguyên nhìn mà lòng run sợ, hắn nhìn về phía Tá Khuynh, phát hiện tròng mắt đỏ hồng của nàng lúc này phát ra ánh sáng xanh quỷ dị.

Khói đen biến thành một cái đầu lâu đẫm máu, là gương mặt của nữ tử trong mộng, tóc tai bù xù thất khiếu chảy máu, oán hận nhìn Tá Khuynh, nói: "Vì sao không cứu chúng ta? Tai họa! Tai họa! Đều là vì ngươi!"

Tá Khuynh lắc đầu, hai tay che lỗ tai, hung hăng trừng mắt đầu lâu: "Ta không phải! Ta không phải!" Hốc mắt nàng đỏ lên, móng tay sắc nhọn phá vỡ khuôn mặt của mình, máu theo sườn mặt của nàng chậm rãi chảy xuống, giống như là khóc ra máu.

Nghe được mùi máu, đầu người run rẩy lên, nhìn chằm chằm nàng ngo ngoe muốn động. Mà lúc này, Tá Khuynh như đã lâm vào trạng thái điên cuồng, lầm bầm: "Không, không, không."

Đạo Nguyên muốn tiến lên phía trước, phát hiện mình lại không động đậy được, chẳng biết từ lúc nào người hắn đã bị quấn đầy dây thừng, ngoài miệng cũng đã bị bịt kín, không phát ra được thanh âm nào.

Đầu người kia là do đám khói đen biến thành, chậm rãi bay tới gần bọn họ, mỗi lần tiến lên một bước liền biến thành một bộ dáng khác.

Có kỹ nữ xinh đẹp, có nông phu cầm cuốc, có bọn buôn người cầm roi, có cả tên ăn mày đầy người là máu, cuối cùng hóa thành một đứa bé khóc thút thít, đứa bé có một đôi mắt màu xanh lục, hắn khóc lớn bò đến gần nàng.

Tá Khuynh bỏ tay xuống, kinh ngạc nhìn đứa bé.

Đứa bé vừa khóc vừa duỗi đôi tay nhỏ bé về phía nàng, như muốn bắt lấy nàng.

Tá Khuynh ngồi xổm xuống, lúc này tròng mắt nàng đã hoàn toàn đổi thành màu xanh. Nàng nhu hòa nắm chặt tay của đứa bé.

Đứa bé khóc nỉ non, dùng tiếng bé trai hỏi: "Vì sao chỉ đứng xem?"

Tá Khuynh suy nghĩ rồi mỉm cười dịu dàng, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc: "Thật xin lỗi."

Đạo Nguyên phát hiện khói đen quanh thân đứa bé càng thêm nồng đậm dày đặc, nhìn nó đã kích động tâm ma của Tá Khuynh, cũng dùng điều này giúp bản thân mạnh lên.

Đứa bé kịch liệt chất vấn nàng: "Vì sao không tới cứu ta? Vì sao không chết cùng ta?! Vì sao!"

"Bởi vì..." Tá Khuynh sững sờ một lát, nhẹ giọng hồi đáp: "Bởi vì mạng của ta quan trọng hơn."

Cùng lúc đó, tay của nàng cực nhanh xuyên qua bụng đứa bé, bắt lấy yêu đan.

Đứa bé thét lên một tiếng kêu thê lương, chân tay điên cuồng giãy giụa, nhanh chóng chuyển thành một con thằn lằn to lớn.

Nội đan của nó bị Tá Khuynh bóp ở trong tay khiến nó không dám làm càn, chỉ có thể hung tợn nhìn chằm chằm Tá Khuynh, từ trong cổ họng nức nở ra âm thanh thần phục.

Đạo Nguyên choáng váng, sững sờ nhìn chằm chằm Tá Khuynh, nhìn Tá Khuynh trở mặt, biểu cảm từ thống khổ biến thành đùa cợt, ác liệt lại khinh miệt cười nói với thằn lằn: "Thật là ngu xuẩn, ta là Ma Tôn, sao có thể có tâm ma?"