Chương 53: Cơm mềm 1

“Đừng gϊếŧ ta.” Sử Ma giống như thằn lằn kia khẩn cầu nói: “Ta có thể nói cho các ngươi biết phương pháp ra ngoài.”

“Vậy ư?” Tá Khuynh rất có hứng thú: “Nói nghe xem nào.”

Sử Ma vội nói: “Ta có thể đưa các ngươi đi Thạch Thất. Hủy diệt lưu ly châu, các ngươi liền có thể đi ra ngoài.”

“Ồ…” Tá Khuynh kéo dài ngữ điệu, cười tủm tỉm nói: “Cảm ơn ngươi.”

Vòng Huyết Tâm phát ra ánh sáng màu đỏ nhạt, hoá thành một thanh chủy thủ đỏ như máu, rơi vào trong tay nàng.

Nàng giơ tay lên thật cao, lại dùng lực hạ xuống, một đao tàn nhẫn mà đâm vào trên thân Sử Ma.

Sử Ma bị đau, thân thể run rẩy, khốn khổ van xin nói: “Đừng gϊếŧ ta! Đừng gϊếŧ ta!”

Tá Khuynh rút chủy thủ ra, máu xanh mơn mởn bắn tung tóe trên mặt nàng.

Sử Ma khóc ròng nói: “Ta có rất nhiều pháp bảo, ta đưa hết cho ngươi, cầu xin ngươi đừng gϊếŧ ta!”

Tá Khuynh lại như không nghe Sử Ma nói gì. Nàng mặt không biểu tình, giơ chủy thủ lên thật cao, đổi một vị trí lại hung hăng đâm vào bên trong cơ thể của Sử Ma.

Dường như làm như vậy nàng mới có thể chân chính gϊếŧ chết tâm ma của mình.

Nàng giống như đang trút giận, đâm một lỗ máu ở trên thân Sử Ma, máu Sử Ma chảy đầy đất, tiếng van xin cũng càng ngày càng nhỏ.

Huyết Tâm vội nói: “Chủ nhân, nhân lúc nó còn sống hút khô nó, mới có thể lấy được toàn bộ tu vi của nó.”

Sau khi bị Thanh Ly làm cho bị thương, mặc dù Ma khí do Tá Khuynh ngưng tụ sẽ tiêu tán rất nhanh, nhưng nàng lại có thể hấp thụ sức mạnh của kẻ khác để mình sử dụng.

Lúc này Tá Khuynh mới dừng tay, lấy tay của nàng làm trung tâm, cơ thể của Sử Ma nhanh chóng biến thành màu đen khô héo, cuối cùng biến thành một vũng bùn nhão, yêu đan cũng tan thành bụi trong tay Tá Khuynh.

Đại điện nguy nga lộng lẫy phút chốc vỡ vụn thành những đốm sáng, huyễn cảnh trong khoảnh khắc sụp đổ.

Tuy rằng đã đâm Sử Ma rất nhiều đao, nhưng trong lòng Tá Khuynh vẫn chưa hết giận, hung hăng đá một cước vào thi thể hoá thành bùn nhão của Sử Ma.

Thi thể bùn kia bị nàng đá một cước bắn tung tóe lên, trong nháy mắt dính đầy trên giày của nàng, còn bắn lên toàn thân nàng.

Trong lòng Tá Khuynh càng thêm nổi nóng, ngực khó chịu đến phát điên, không có chỗ phát tiết, quay đầu lại trông thấy bên cạnh có một cây đại thụ rộng một mét, nàng liền đánh một quyền lên nó, không sử dụng tu vi, chỉ sử dụng vũ lực.

Cơn đau truyền từ mu bàn tay khiến đầu óc hỗn loạn của nàng thanh tỉnh hơn một chút, nàng lại đánh một quyền lại một quyền vào thân cây kia.

Không bao lâu, cái cây kia liền bị nàng đánh thành một cái lỗ to, mu bàn tay của nàng cũng rớm máu.

Đạo Nguyên nhìn cách thức Tá Khuynh tự làm khổ để trút hết tâm tình, vội la lên: “Ngươi dùng Huyết Tâm chém đi, dùng tay đánh rất đau đó.”

Lúc này hắn mới phát hiện dây thừng trên người hắn đã không còn, cũng có thể mở miệng nói chuyện rồi.

Tá Khuynh nghe thấy giọng của hắn, chậm rãi dừng động tác lại, nhìn về phía hắn.

Cánh tay nàng nhớp nháp, máu màu đỏ cùng máu màu xanh lá trên mu bàn tay quyện vào nhau chảy dài xuống, da thịt lật lên thoạt nhìn nhìn thấy mà phát hoảng.

Đạo Nguyên đứng tại chỗ quá lâu, hai chân tê dại, chịu đựng đau xót tập tà tập tễnh đi về phía nàng, nói: “Nếu như không được ta giúp ngươi đánh, hoặc là ngươi đánh ta cũng được, ta chịu đòn.”

Ánh mắt của Tá Khuynh nhìn thẳng vào hắn, vẻ mặt lạnh lùng, hồi lâu nàng nói: “Ngươi cũng đáng chết.”

“Hả?” Đạo Nguyên khúm núm nói: “Nhưng mà ta chết rồi sẽ không có người chữa trị chân cho ngươi nữa.”

Tá Khuynh nhìn chằm chằm vào hắn, không nhìn thấy một tia sợ hãi và hoảng hốt ở trong mắt hắn.

Hắn thế mà không sợ nàng, dù cho nhìn thấy nàng điên cuồng khát máu như vậy, một mặt khủng bố tàn nhẫn như vậy, hắn cũng không sợ nàng.

Thật là ngu xuẩn không gì sánh bằng, hắn không biết nàng phát điên lên có thể bóp chết hắn bất cứ lúc nào sao? Trong nội tâm Tá Khuynh dâng lên một sự tức giận không nói nên lời, xoay ngươi rời đi.

Hấp thụ tu vi của ma vật, chữa khỏi phần lớn miệng vết thương, nhưng vết thương ở chân của nàng vẫn chưa khỏi, mỗi một bước đi đều đau thấu tim, đi lại vô cùng khó khăn.

Đạo Nguyên vội đuổi theo nàng, nói: “Ta cõng ngươi nhé.”

Trong lòng Tá Khuynh phiền muộn không muốn nhìn thấy hắn, không kiên nhẫn nói: “Cút xa một chút, đừng đi theo ta.”

“Hả?” Đạo Nguyên tiếp tục khúm núm: “Ta cũng không còn nơi nào khác để đi.”

“Vậy đi chết đi.” Tá Khuynh tức giận trừng hắn: “Phế vật như ngươi, sống để làm gì?”

Đạo Nguyên không tức giận, tung ta tung tăng chạy đến bên người nàng, cười nói: “Ta là một phế vật hữu dụng.” Khi hắn nói, trong tay tuôn ra một ánh sáng màu xanh, ánh sáng đó quấn quanh mu bàn tay của Tá Khuynh, miệng vết thương trên tay nàng chậm rãi khép lại.

Tá Khuynh dừng lại bước chân, nổi giận đùng đùng mà trừng mắt nhìn hắn, nói: “Đồ ngốc, chữa cái này có ích sao? Chữa chân cho ta trước!”

“...” Đạo Nguyên nghĩ, Tá Khuynh còn rất biết phân nặng nhẹ nhanh chậm đấy.