Chương 54: Cơm mềm 2

Hắn nói: “Ngươi phải ngồi xuống trước mới có thể chữa trị chân cho ngươi được.”

Vẻ mặt Tá Khuynh không vui, vừa định mở miệng, Đạo Nguyên đột nhiên linh cảm chợt lóe, giành nói trước: “Thương thế quá nặng sẽ hao tổn tu vi của ngươi.”

“...” Quả nhiên, Tá Khuynh nghe vậy, mặc dù vẻ mặt tràn đầy khó chịu nhưng vẫn ngoan ngoãn ngồi xuống.

Trong lòng Đạo Nguyên cười thầm, hắn ngồi xổm xuống, lục quang từ lòng bàn tay tràn ra vây quanh hai chân của Tá Khuynh.

Tá Khuynh đang cau mày lúc này mới thả lỏng ra một chút.

Đạo Nguyên lại từ trong ngực lấy ra một viên thuốc nhét vào miệng nàng, lẩm bẩm nói: “Một ngày một viên. Đúng giờ uống thuốc, giữ gìn sức khỏe.”

Tá Khuynh vừa thả lỏng đôi lông mày, trong nháy mắt lại cau lại.

Đạo Nguyên một bên dùng tu vi chữa khỏi chân của Tá Khuynh, một bên cố sức dùng pháp lực yếu ớt của hắn ngưng ra một ít nước, rửa sạch sẽ hai tay của Tá Khuynh.

Hắn cúi đầu vừa băng bó tay của Tá Khuynh vừa lẩm bẩm: “Vừa nãy ta muốn giúp ngươi đánh Sử Ma nhưng không biết chuyện gì đang xảy ra, tay chân đều bị trói lại, cũng không nói ra được lời nào.”

Tá Khuynh hừ lạnh: “Ta cần ngươi giúp à?” Dừng một chút, nàng lại nói: “Đó là huyễn thuật của Sử Ma, trên người ngươi không có dây thừng, nó chỉ khiến trong nội tâm ngươi tin rằng chính mình bị trói.”

“À.” Đạo Nguyên cảm thấy bản thân vừa dễ lừa vừa yếu ớt, bị Sử Ma đùa giỡn trong lòng bàn tay, có chút ủ rủ.

Nhưng hắn rất nhanh đã lấy lại tinh thần, hỏi: “Chúng ta đi đâu để tìm lưu ly châu mà Sử Ma nói thế?”

Nghe vậy, Tá Khuynh trầm mặc.

Sau khi nàng gϊếŧ Sử Ma, những yêu quái trong rừng kia rất kiêng dè nàng, chỉ nhìn từ xa, lại không dám đến gần.

Mà xem như hiện tại có thể đi ra ngoài, nàng cũng không muốn đi ra. Nàng cần gϊếŧ nhiều yêu quái bổ sung đủ sức mạnh, mới có thể một cú đánh bại Nam Huyền Tử.

Nhìn Đạo Nguyên trước mắt nghiêm túc bôi thuốc cho nàng, Tá Khuynh nổi lên tâm tư đùa giỡn, nói: “Chúng ta cần một bia ngắm.”

Nàng đột nhiên vươn tay túm lấy cổ áo của Đạo Nguyên, một tay kéo hắn đến gần.

Đạo Nguyên còn đang bôi thuốc cho nàng, không kịp phản ứng liền bị nàng túm lấy cổ áo kéo đi, gương mặt của hai người đột nhiên đến gần nhau, ánh mắt của hắn không cẩn thận chạm phải đôi mắt hoa đào tinh xảo kia của nàng.

Đôi mắt của Tá khuynh mâu thuẫn giống như con người của nàng vậy, quyến rũ tuyệt đẹp rồi lại lạnh nhạt, nhưng đều đẹp đến chí mạng.

Trái tim của Đạo Nguyên đập loạn xạ, trơ mắt nhìn Tá Khuynh vươn tay, ở trên mặt sờ soạng hắn một phen.

Gương mặt của Đạo Nguyên bị “cọ” đỏ lên, nói chuyện lắp ba lắp bắp: “Ngươi...”

Lời còn chưa dứt, hắn liền ngửi được mùi máu tươi trong mũi, đồng thời cũng cảm nhận được sự ẩm ướt trên mặt.

Khóe mắt hắn liếc qua nhìn thấy lòng bàn tay của Tá Khuynh dính đầy máu, lúc này mới phản ứng lại, Tá Khuynh đang bôi máu ở trên mặt hắn.

Trong lúc nhất thời hắn không biết nên giận Tá Khuynh lại không quan tâm thương tổn chính mình hay là nên giận Tá Khuynh bôi máu ở trên mặt hắn.

Tá Khuynh cũng không quan tâm đến phản ứng của hắn, bàn tay đẫm máu kia tiếp tục đi xuống, đầu tiên là quét lên cổ hắn, lại bôi lên ngực hắn.

Ngoại trừ tỷ tỷ ruột ra, Đạo Nguyên chưa từng bị nữ nhân sờ ngực. Mặt hắn nóng như lửa đốt, tay chống đất, mông hoảng loạn dịch về phía sau hai lần, đứng dậy: “Này!”

Tá Khuynh cũng đứng dậy, đưa tay níu lấy y phục của Đạo Nguyên, chặn ngang lôi hắn lại, cường thế dễ dàng ấn hắn trên tàng cây, không quan tâʍ đa͙σ Nguyên nhỏ giọng phản đối, bôi hết máu trong lòng bàn tay lên lưng hắn.

“Đừng…” Giọng nói của Đạo Nguyên yếu ớt.

Huyết Tâm không nhịn được nói: “Chủ nhân đừng nghe hắn, hắn là đang tình trong như đã mặt ngoài còn e đấy.”

Tá Khuynh giễu cợt một tiếng. Máu không đủ, nàng dùng chủy thủ do Huyết Tâm biến thành cắt sâu miệng vết thương một chút, đem máu vừa chảy ra cọ xát trên bắp đùi bắp chân hắn.

Khi nàng buông Đạo Nguyên ra, Đạo Nguyên đều không dám xoay đầu lại, hắn mãnh liệt ôm chặt lấy cái cây trước mặt.

Tá Khuynh di chuyển đến phía trước cây, phát hiện Đạo Nguyên ngay cả cái cổ cũng đỏ bừng, vẻ mặt xấu hổ mà nhìn nàng, hệt như nàng là một tên háo sắc vậy.

Tá Khuynh sinh tồn ở trong thế giới tu tiên vô cùng gian khổ, chưa bao giờ thấy qua loại sinh vật phụ nam đàng hoàng này. Nhìn thấy vẻ mặt nhăn nhăn nhó nhó của Đạo Nguyên, nàng rất thẳng thắn lạnh lùng nói: “Ngươi giả vờ thuần khiết cái gì?”

“…” Trái tim Đạo Nguyên vẫn luôn đập cuồng loạn trong nháy mắt bình tĩnh hơn chút, chưa bao giờ nghĩ tới lúc sinh thời bản thân có thể nghe được câu này.

Hắn quay đầu đi, che giấu nói: “… Thật ra thì ngươi tìm một mảnh gỗ bôi một ít máu lên cũng có thể làm mồi nhử.”

“Vật sống càng có lực hấp dẫn hơn.” Tá Khuynh ngả ngớn dùng bàn tay dính đầy máu vỗ vỗ mặt của hắn, cười tủm tỉm nói: “Đặc biệt là vừa yếu đuối vừa choáng váng đấy.”