Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 29: Muốn ba ba

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lệ Sâm

thật

sự

ngạc nhiên với lời

nói

thẳng thắn của Trương Vĩ,

không

thể

không

nóianh

rất vui.

Giữa thời buổi loạn lạc như vậy vẫn còn có người giữ vững được tâm tính của mình. Tương lai bất kể chuyện gì xảy ra, ít nhất

thì

giờ phút này

anh

thật

sự

tin tưởng vài người này đều là người tốt.

Trương Vĩ thấy Lệ Sâm im lặng

không

nói

lời nào cũng

không

cảm thấy lúng túng, còn tiếp tục

nói: "Huống chi chúng tôi cũng có suy nghĩ mời hai người giúp đỡ, sao có thể giấu diếm

không

thật

lòng với

anh

đây?"

"A? Có việc gì cần tôi?" Lệ Sâm hỏi.

"không

cần

nói

đến việc này vội." Trương Vĩ nhìn về phía xa xa

một



gái

đang

dọn dẹp bếp lò khoát tay áo: "Chị dâu, chị đưa Tiểu Địch tới đây

đi."



gái

kia có dáng người hơi mập mạp khuôn mặt lại rất đoan chính,

không

lúc

nóichuyện cũng cười rất

nhẹ

nhàng, đôi mắt rất là trong suốt.

Nghe Trương Vĩ

nói



dừng việc dọn dẹp lại bế Tiểu Địch

đi

tới.

Tiểu Địch tầm ba đến bốn tuổi, đối với những chuyện kinh khủng xảy ra bên ngoài, bé vẫn còn chưa nhận biết được.

Thời gian chạy trối chết này đối với bé giống như là

đang

chơi trò chơi, sống trong mỏ đá này giúp bé giữ được

sự

vô tư, ngây thơ của trẻ con.

"Sao vậy?" Vương Hiểu Phương hỏi Trương Vĩ

một

câu, đem Tiểu Địch thả xuống đất. Tiểu Địch nhận ra Trương Vĩ còn giòn giã gọi: " Chú Trương!"

"Ngoan lắm." Trương Vĩ từ ái trả lời, đưa tay vuốt đầu Tiểu Địch.

Tiểu Địch nhìn hai "Người xa lạ" trước mặt, dưới ánh mắt khích lệ của mẹ ngoan ngoãn chào

một

tiếng: "Con chào chú, chào dì."

"Là tiểu Địch sao." Lệ Sâm rất là ôn hòa cười, giống như là

một

người chú hiền lành,anh

vươn tay nắm chặt tay Tiểu Địch, bàn tay trẻ con

nhỏ

bé mềm mại làm

anh

khôngdám dùng sức rất sợ bóp đau tay bé: "Bé ngoan."

Tiểu Địch tưởng là Lệ Sâm chơi trò chơi cùng bé, cười khanh khách hai tiếng, cònkhông

sợ lạ đem đầu đến gần người

anh.

Vương Hiểu Phương thấy Tiểu Địch vui vẻ lúc này mới hỏi

một

câu: "anh

muốn gọi Tiểu Địch lại đây, là..."

"Ừm." Trương Vĩ

không

phủ nhận, tất nhiên

anh

ta nhận ra trong mắt



gái

hiện

ra nghi ngờ “Hai người này đáng giá để tin tưởng, phòngngự trong thôn phòng còn cần phải dựa vào bọn họ giúp đỡ."

nói

xong

anh

ta còn dụ dỗ Tiểu Địch: "Tiểu Địch ngoan cho chú này xem tuyệt kỹ của cháu

một

chút được

không?"

Tiểu Địch là bé trai, vẫn luôn thích đồ chơi mạnh mẽ như súng với kiếm. Vừa nghe Trương Vĩ

nói, bé lập tức mím môi nở nụ cười, thích thú giơ bàn tay mũm mĩm thịt lên phía trước,

nói

với Lệ Sâm: "Chú xem này!"

Tiếng

nói

vừa dứt

trên

bàn tay

nhỏ

bé xuất

hiện

bọt nước nho

nhỏ,

không

lâu sau bọt nước lớn dần biến thành

một

dải nước

nhỏ, Vương Hiểu Phương đứng phía sau nhìn thấy còn đem

một

cái chậu

nhỏ

hứng lấy dòng nước.

Lệ Sâm nhìn thấy

sự

việc cũng cảm thấy rất thần kỳ, giữa tận thế, khan hiếm nhất vẫn là nước uống dù sao phần lớn nguồn nước bên ngoài đều bị ô nhiễm, về sau cuộc sống của con người

sẽ

càng ngày càng khó khăn hơn.

Bé trai tên là Tiểu Địch này có dị năng mặc dù

không

mạnh nhưng có thể lại là hy vọng sống của ngôi làng

nhỏ

này.

Sau khi tiểu Địch biểu diễn xong còn mệt mỏi thở hổn hển, nhìn chờ đợi Lệ Sâm: "Chú cảm thấy đặc sắc

không!"

"Đặc sắc!" Lệ Sâm từ đáy lòng vỗ tay khích lệ Tiểu Địch, còn vỗ nhè

nhẹ

lên ngực bé: "Cho cháu ba điểm hoa hồng

nhỏ."

Tiểu Địch vừa nghe thấy được hoa hồng

nhỏ

liền vui mừng, còn kéo tay Vương Hiểu Phương: "Mẹ

đã

nghe thấy chưa! Chú

nói

cho con ba điểm hoa hồng nhé!"

"Ừm mẹ nghe thấy." Vương Hiểu Phương rất

yêu

con mình, từ

một

cái nhăn mày đếnmột

nụ cười của



ấy cũng có thể nhìn thấy.



ấy ngồi xổm xuống sờ sờ khuôn mặt

nhỏ

nhắn của Tiểu Địch: "Hôm nay Tiểu Địch thể

hiện

rất tốt."

Tiểu Địch vui vẻ gật đầu: "Tiểu Địch cũng cảm thấy như thế! Mẹ ơi nếu con biểu

hiệntốt như thế, có phải hay

không

có quà nha? Đứa bé ngoan đều nên có quà!"

"Này... Con muốn thứ gì?" Mặc dù có chút khó khăn nhưng Vương Hiểu Phương vẫn cười hỏi.

Tiểu Địch suy nghĩ

một

chút lầm bầm trong miệng, ban đầu

nói

muốn đồ chơi, về sau lại

nói

muốn ăn ngon, nhưng mà cuối cùng lúc bé

thật

sự

nhìn Vương Hiểu Phương lạinói

là: "Ba ba cũng

đã

trốn

đi

lâu như thế, con nghĩ muốn ba ba trở về có được

không? Tiểu Địch tìm

không

thấy ba ba, tiểu Địch nhận thua!"

Trong nháy mắt, tất cả mọi người đều im lặng, mắt Vương Hiểu Phương đỏ lên. Ba ba của Tiểu Địch

đã

chết, đương nhiên

không

thể nào trở về.

Gần đây



ấy cố làm cho mình

thật

bận rộn thực ra là hy vọng bản thân

không

nhớ đến chuyện này. Tiểu Địch còn

nhỏ,



ấy

không

thể để cho bé biết được

sự

thật

xảy ra, càng

không

thể cho bé biết cái thế giới này

đã

xảy ra chuyện gì.

Nhưng mà lời

nói

dối luôn

sẽ

có ngày bị vạch trần,



ấy có thể lừa gạt con mình trong bao lâu đây?

Chứng kiến bộ dáng Vương Hiểu Phương trầm mặc tất cả mọi người đều

không

dễ chịu, Trương Vĩ lập tức mở miệng: "Tiểu Địch, ba ba có việc bận, bây giờ

không

thể trở về ngay, con phải ngoan ngoan ngoãn nghe lời mẹ

nói."

Tiểu Địch cái hiểu cái

không

gật gật đầu, vừa định hỏi đến cùng là ba ba

đi

đâu, Vương Hiểu Phương liền bế bé lên: "Tiểu Địch, thời gian

không

còn sớm chúng ta nênđi

về ngủ thôi."

Tiểu Địch vẫn còn

đang

rối rắm về ba ba, ngây thơ hỏi: "Con tỉnh ngủ là ba ba

sẽ

về đến đây sao?"

Lời trẻ con

không

suy nghĩ, giờ phút này lại làm tổn thương

một

người. Thấy nước mắt Vương Hiểu Phương sắp rơi xuống, Lệ Sâm đứng dậy cười dỗ Tiểu Địch: "Tiểu Địch ngoan

đi

ngủ

đi, sáng mai chú tặng cháu

một

món quà khác được

không?"

sự

chú ý của tiểu Địch rất dễ dàng bị dời

đi, bé nằm dựa đầu lên vai Vương Hiểu Phương mắt to sáng lấp lánh, nâng khuôn mặt

nhỏ

nhắn béo ụt ịt lên: "thật

sao? Chú cũng muốn tặng quà cho Tiểu Địch sao?"

"Đúng vậy, dù sao Tiểu Địch ngoan ngoãn hiểu chuyện như thế nên được thưởng." Lệ Sâm trả lời.

"Vậy chú tặng cho Tiểu Địch cái gì nha?"

" Suỵt,đây là bí mật, tạm thời chưa thể

nói

cho cháu biết." Lệ Sâm đặt ngón trỏ lên bờ môi làm dấu tay động tác giữ bí mật: "Chờ buổi sáng ngày mai Tiểu Địch

sẽ

biết."

Tiểu Địch lập tức cũng che miệng mình lại làm ra bộ dạng hợp tác giữ bí mật, dùng sức gật đầu còn chớp chớp mắt với Lệ Sâm.

Chờ Vương Hiểu Phương bế Tiểu Địch

đi

xa, Trương Vĩ mới thở

một

hơi dài ngửa đầu nhìn bầu trời giăng đầy sương mù mờ mịt,

nói

lầm bầm: "thật

muốn hút

một

điếu thuốc."

Ai cũng nhìn ra được

anh

ta phiền lòng vì chuyện của Vương Hiểu Phương, mặc dù

anhta gọi



gái

kia là chị dâu nhưng Vương Hiểu Phương quan trọng như thế nào chỉ mình

anh

ta biết, tình ý trong mắt của

anh

ta rất



ràng

không

thể giấu ai được.

Lệ Sâm đưa mắt nhìn

anh

ta

một

cái cuối cùng vẫn khuyên bảo: "Nếu

thật

sự

thích

thìnên sớm

nói

với người ta,



ấy mang theo đứa bé này rất vất vả, nếu

anh

có thể chăm sóc mẹ con



ấy

thật

tốt, khẳng định



ấy

sẽ

tiếp nhận

anh."

Trương Vĩ quay mạnh đầu,

trên

mặt lộ ra biểu cảm xấu hổ mất tự nhiên khi bị người khác nhìn thấu, cuối cùng

anh

ta cũng chỉ khô khốc cười cười: "hiện

tại làm gì còn có tâm tư suy nghĩ đến những thứ này."

Lệ Sâm dứt khoát đứng dậy

nói

với

anh

ta: "anh

chờ tôi

một

lát."

Trương Vĩ nhìn người đàn ông sải bước rời

đi

cũng

không

biết

anh

ta định làm gì,

trênmặt lập tức nóng như thiêu đốt suy tư lời Lệ Sâm

nói.

Nếu mình

thật

sự

thẳng thắn cùng Vương Hiểu Phương, liệu



ấy có thể chấp nhận mình sao?

Tình cảm

thật

sự

là thứ con người khó nắm bắt nhất, trước khi xảy ra tận thế

anh

tathật

sự

coi



gái

kia như chị dâu, nhưng mà sau tận thế tình cảm này liền thay đổi.

Sau khi

nói

xong Lệ Sâm chạy đến chỗ đỗ xe, còn ở ghế sau xe tìm kiếm cái gì đó.

Lệ Sâm đột nhiên rời

đi, Nam Ca lập tức đứng ngồi

không

yên. Ở trong này

thật

sự

là có quá nhiều người, tay chân



cũng

không

biết để đâu mới tốt, chỉ có thể

khôngngừng cúi đầu xuống.

Trương Vĩ nhìn thấy bộ dạng “E lệ” kia của Nam Ca, còn cười khuyên: "cô

đừng sợ,anh

ấy

sẽ

lập tức trở về."

Nam Ca

không

trả lời

anh

ta,

anh

ta còn ung dung

nói: "Thôn chúng tôi có ba người thức tỉnh dị năng.

một

người thuộc hệ thủy,

một

người thuộc hệ băng người còn lại thuộc hệ hỏa, nhưng mà sức chiến đấu còn quá kém, bây giờ Zombie cũng

đã

bắt đầu tiến hóa, cuộc sống tương lai

sẽ

như thế nào vẫn còn là vấn đề."

Nam Ca

không

có ý định an ủi Trương Vĩ, dù sao



cũng

không

thể giúp con người

đigϊếŧ Zombie. Cũng may Lệ Sâm trở về rất nhanh, trong tay

anh

cầm

một

cái hộp

nhỏ, đến gần mới đưa cho Trương Vĩ, lúc này Trương Vĩ mới phát

hiện

hộp

nhỏ

này hóa ra là

một

gói thuốc lá.

Nam Ca hơi ngạc nhiên, người đàn ông này làm thế nào mà thu thập vật tư đầy đủ như thế, trong đó còn có thuốc lá sao? Dọc theo đường

đi



cũng

không

nhìn thấyanh

hút qua nha.

Ngược lại hai mắt Trương Vĩ lập tức sáng lên đưa tay nhận lấy gói thuốc, vuốt ve như bảo bối

một

lúc lâu, sau đó mới cười hắc hắc

nói

: "Lệ Sâm,

anh

để tôi ngửi mùi vị nàymột

lúc rồi

sẽ

trả lại cho

anh

sau, nghiện thuốc lá lại

không

có thuốc hút

thật

sự

là rất khó chịu."

Lệ Sâm tự nhiên

nói: "không

sao

anh

cứ giữ

đi, tôi cũng

không

thích hút thuốc lá."

"Này... Này sao lại thế được?" Trương Vĩ vẫn cảm thấy

không

nên cầm đồ của Lệ Sâm, cầm ngửi

một

lúc muốn trả lại liền nghe Lệ Sâm bảo: "Xem như đáp lễ lại bát cháo lúc nãy."

Trương Vĩ vui đến muốn hỏng rồi cũng

không

từ chối, kẹp điếu thuốc trong tay, còn gọi những người trong thôn: "Mau đến đây! Có thuốc hút!"

Từ nãy những người này đều

đã

chú ý động tĩnh bên này, vừa nghe

nói

như thế cả đám giống như là cháy nhà lao tới chỗ Trương Vĩ.

Mã Viễn chạy trước tiên bộ dáng sốt ruột khó nén: "Trương ca, trong tay

anh

thật

có thuốc sao? F*ck, có thuốc tốt như thế! Sao

anh

không

nói

sớm

một

chút! Mau mau mau, lâu rồi

không

được hút nghẹn chết em rồi!"

"Còn

nhỏ

tuổi, hút cái gì mà hút!" Trương Vĩ vươn tay giả vờ muốn đánh cậu. Mã Viễn cầu xin tha thứ

một

trận lại còn ha ha cười: "Trương ca,

hiện

tại em là mồi lửa của thôn,

anh

lại đánh em coi chừng em

không

để cho

anh

hút thuốc nha!"

Trương Vĩ chỉ có thể thu tay trở về nhưng vẫn

không

quên mắng cậu vài câu.

Nam Ca ngẩng đầu nhìn Mã Viễn

một

cái,

không

nghĩ tới thanh niên ngây thơ này vậy mà là

một

trong ba người thức tỉnh dị năng, còn

một

người hệ băng nữa,



khôngnhìn ra là ai bên trong đám người.

Quá nhiều người tụ tập lại đây, Lệ Sâm nhìn ra



không

thích ứng liền cúi người ở bên tai



nhỏ

giọng

nói: "cô

đi

dạo xung quanh

một

chút

đi, nhưng đừng

đi

quá xa, nửa giờ sau hãy quay lại đây."

Nam Ca nghe thấy lời

nói

này giống như là được giải thoát, vội vàng đứng lên rời

đi

.

Trương Vĩ đem lời

nói

vừa mới

nói

cùng Nam Ca kể lại lần nữa, so với Nam Ca đối với chuyện này

không

quan tâm, Lệ Sâm lại chăm chú lắng nghe, còn hỏi lại nhiều lần.

Có trải qua vĩnh dạ giống nhau hay

không, có hôn mệ ba ngày hay

không, những người khác có thức tỉnh dị năng chậm hơn

không

anh

đều hỏi qua.
« Chương TrướcChương Tiếp »