Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Luôn Có Nhân Loại Muốn Chăn Nuôi Tôi

Chương 44: Tôi sắp chết

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Tao

không

sợ bọn mày đâu!" Yên tâm đem sau lưng giao cho Lệ Sâm, Nam Ca cảm nhận được tàn ảnh của Zombie cấp ba kia xông đến nhưng



không

định lui bước.

Vài con Zombie hệ tinh thần này rất lợi hại, chỉ cần hơi chút

không

chú ý

sẽ

có thể bị thao túng nhân tinh thần. Nhưng mà Nam Ca

đã

thoát khỏi khống chế tinh thần

một

lần, thậm chí



còn thử phản lại khống chế chúng.

Bởi vì



phản kháng, những con Zombie hệ tinh thần đều đem

sự

chú ý chuyển đến người

cô. Cho nên thời điểm chúng công kích Nam Ca lại khiến Lệ Sâm dễ dàng chui vào chỗ trống tấn công chúng.

Khoảnh khắc cùng nhau chiến đấu Nam Ca mới phát

hiện

thực lực của người đàn ông này giỏi đến cỡ nào.

Động tác của

anh

không

hề thừa thãi tốn sức. Các đánh vừa nhanh vừa chuẩn lại ngoan độc, quả thực là mỗi lần tung đòn đều hạ được đối thủ

không

hề lãng phí chút sức lực nào.

Cường độ thân thể đám Zombie cấp cao mặc dù rất khủng bố, tay

không

chắc chắn

không

thể tạo được thương tổn nào cho chúng, nhưng mà trong tay Lệ Sâm có súng nha. Đối mặt với viên đạn sắt, chúng vẫn yếu hơn

một

chút.

Nam Ca dần dần cảm nhận được niềm vui phối hợp cùng Lệ Sâm, tuy



không

bằng

anh

nhưng mà người đàn ông này khắp nơi đều phối hợp rất tốt với

cô.

không

lâu sau,

trên

sàn nhà lại có thêm

một

cái xác Zombie.

hiện

giờ chỉ còn lại

một

con lợi hại nhất

đang

cùng hai người giằng co.

Nam Ca nắm

thật

chặt con dao trong tay cùng Lệ Sâm

nói: "Còn dư lại

một

cái con cuối cùng nhưng mà tôi cảm giác được nó còn khó đối phó hơn cả mấy con kia cộng lại."

Con mắt Nam Ca cũng bị

sự

khát máu tàn bạo chiếm giữ, từ trước đến giờ



không

hề nghĩ tới bản thân mình lại là

một

con Zombie thích chém gϊếŧ, có lẽ đây chính là bản tính

thật

sự

của

cô?

Lệ Sâm

không

lên tiếng, chỉ lặng lẽ kiểm tra

một

chút số lượng đạn của mình.

Giữa hai cái **, mỗi bên đều chỉ còn thừa lại

một

viên đạn, làm thế nào dùng hai khẩu súng này giải quyết con Zombie, đây chính là vấn đề.

Mặc dù Nam Ca

không



ràng tình huống của

anh

cho lắm,

một

bên



cảnh giác nhìn con Zombie kia,

một

bên lại cùng Lệ Sâm

nói: "Nếu

không

tôi xông lên ôm chặt nó, sau đó

anh

nổ súng là có thể trực tiếp đem nó gϊếŧ chết rồi."

"Viên đạn kia cũng

sẽ

bắn xuyên qua

cô." Lệ Sâm nghiêng đầu nhìn Nam Ca

một

cái, trong mắt

anh

có rất nhiều thứ Nam Ca xem

không

hiểu.

Ngược lại, Nam Ca vô tình cười cười: "không

sao, dù sao tôi cũng

không

có cảm nhận được đau đớn, chỉ cần

không

bắn vỡ đầu

sẽ

không

phải chết."



còn có tâm trạng

nói

đùa: "nói

đến đây, cũng

không

là lần đầu tiên tôi bị

anh

bắn nha."

"không

được." Lệ Sâm lạnh như băng cự tuyệt, ngữ điệu chém đinh chặt sắt.

Nam Ca có chút kinh ngạc, biện pháp



đề ra



ràng chính là biện pháp bớt việc tiện lợi nhất nha, vậy mà

anh

lại

khôngđồng ý?

không

đợi Nam Ca tiếp tục

nói

gì,

anh

lo lắng mình

sẽ

bị đồ ngốc kia chọc cho tức chết.

Cũng may, con Zombie kia

đã

xông qua. Con Zombie này có hình thể rất lớn nhưng lại tương đối linh hoạt. Lúc xông lên, lúc đổi hướng,

một

chút cũng

không

thua hai người.

Nam Ca thử dùng tinh thần khống chế nó, kết quả thiếu chút nữa bị nó cắn trả.



cắn răng

thật

chặt, con Zombie này sắp tiến hóa thành cấp bốn!

Đợi đến thời điểm nó xông qua

một

lần nữa, Nam Ca bị tinh thần lực của nó áp chế nên chỉ có thể miễn cưỡng tránh né.





đã

dùng hết sức để tránh nhưng cánh tay vẫn bị móng nhọn của nó cào bị thương.

Là Lệ Sâm trong lúc ngàn cân treo sợi tóc giơ tay kéo



lùi về sau

một

bước, nếu

không

cánh tay này chắc chắn

sẽ

bị kéo xuống.

"Lệ Sâm..." Nam Ca nản lòng muốn buông bỏ: " Cơ bản là chúng ta đánh

không

lại nó..."

Vừa nãy để cứu

cô, Lệ Sâm

đã

dùng mất

một

phát súng. Nam Ca nhìn sắc mặt

anh

cũng biết



tình huống của bọn họ rất bất lợi.

Vốn tưởng rằng Lệ Sâm

sẽ

mắng mình nhát gan, ai biết là

anh

chỉ mây trôi nước chảy cười cười: "Mấu chốt là bây giờ chúng ta

đã

bị nó để mắt tớ, tạm thời chạy

không

được."

Mặc dù tay Nam Ca

không

cảm nhận được đau đớn, nhưng mà cơ thể đặc biệt mệt mỏi, con Zombie kia nếu lại phát động tấn công tiếp

thì



cũng

không

còn sức lực ngăn cản nữa rồi.

Vì vậy



hơi lạc lõng

nói

với Lệ Sâm: "Tôi... chắc là lại muốn kéo chân

anh

rồi, hay là

anh

để cho tôi đứng ở góc tường trướcđi, nếu

không

chờ nó lại xông đến tôi

sẽ

liên lụy

anh."

Từ trước đến giờ vẻ mặt Lệ Sâm chưa bao giờ dịu dàng như thế, thậm chí

anh

còn nhéo nhéo mặt Nam Ca: "cô

cứ đứng ở bên cạnh tôi, chờ nó lại đến tấn công, chúng ta nhất định có thể gϊếŧ chết nó."

Nam Ca hé miệng gật đầu, mặc dù



cũng

không

biết bọn họ

đang

ở yếu thế, lấy đâu ra loại tự tin như thế.

Con Zombie kia

đã

triệt để phẫn nộ đương nhiên

không

có lòng tốt như vậy, cho Lệ Sâm cùng Nam Ca ở dưới mí mắt nó tán gẫu chuyện nhà. Gào thét

một

tiếng, miệng nó dài ra to như chậu máu, từ

trên

trần nhà mạnh mẽ nhảy xuống đất. Hai tay cong lên thẳng tắp hướng tới chỗ hai người chộp tới.

Bây giờ Lệ Sâm cùng Nam Ca

đã

bồi dưỡng được

sự

ăn ý, dù

không

có trao đổi cũng biết hướng tới hai hướng khác nhau né tránh. Rất nhanh bọn họ đem con Zombie bao vây lại.

Chủ lực vẫn là Lệ Sâm, Nam Ca nhìn thấy

anh

ra từng chiêu tàn nhẫn, nhắm vào đầu với cổ Zombie, nhưng tốc độ của nó rất nhanh lại có dị năng hệ tinh thần. Mấy lần đều

không

cho Lệ Sâm cơ hội đánh trúng.

Nam Ca mặc dù vẫn luôn đánh kiểu đầu thừa đuôi thẹo những vẫn có thể ít nhiều tạo thành chút vết thương cho con Zombie kia.

Khiến bọn họ

không

nghĩ tới là, lúc con Zombie kia

đang

cùng Lệ Sâm triền đấu say sưa lại mãnh liệt quay đầu tấn công Nam Ca!

Nam Ca

thật

sự

không

dám tin vào hai mắt của mình, bây giờ Zombie đều thông minh như thế sao? Vậy mà còn hiểu được cách đánh lừa kẻ địch. Cái con Zombie này từ

trên

trần nhà nhảy xuống đất nhanh như

một

cái nháy mắt!

Mà khiến Nam Ca

không

cam lòng là con Zombie này thông minh hơn

cô, bởi vì



không

có nghĩ tới cách đánh này! Đối mặt với tốc độ nhanh như vậy,



cùng Lệ Sâm lại ở hai hướng khác nhau.

hiện

giờ



đã

không

còn ôm hy vọng Lệ Sâm

sẽ

đến cứu mình như lúc nãy nữa.

"Nam Ca!" Lệ Sâm mãnh liệt nhào tới chỗ

cô, Nam Ca bị

anh

gọi

một

cái giật cả mình. Biết



khoảng cách mình với con Zombie rất gần,



ra tay cũng chưa chắc có thể thành công.

Có thể



nên thử

một

lần!

Vì vậy Nam Ca liền vung con dao trong tay lên, nhắm tới cái cổ con Zombie kia mà cắt!



đều

đã

chuẩn bị tâm lý

một

dao này

sẽ

không

trúng sau đó



sẽ

bị nó xé nát người, ai biết được con Zombie này thế nhưng lại dừng lại

một

chút. Thân thể giống như là bị thứ gì đó giữ chặt lại, mà dao găm của Nam Ca cứ thế mà hung hăng đâm vào!

Chỉ nghe thấy con Zombie bi thương gào

một

tiếng, chỉ tuỳ tiện đong đưa cánh tay, mặt Nam Ca

đã

bị nó cào bị thương.

Mà tiếng gầm thét cũng

không

duy trì được bao lâu, Lệ Sâm dùng

một

viên đạn cuối cùng trong tay giải quyết nó.

Đợi đến thời điểm con Zombie này ngã xuống, Nam Ca còn

không

kịp phản ứng lại đây. Đến cùng là

đã

xảy ra chuyện gì vậy.



quay đầu lại,

trên

người còn dính đầy máu đen nhìn Lệ Sâm, ánh mắt cũng

đã

dại ra: "Tôi... Tôi gϊếŧ nó?"

sự

tình

không

nên phát triển như thế nha. Dựa vào tốc độ của nó và nhát đao vừa nãy của

cô, nó nên dễ dàng né tránh nha!

Chính



cũng xác định được, về mặt tinh thần



không

thể khống chế nó!

Lệ Sâm lại quyết đoán gật đầu, chạy đến đem Nam Ca ôm vào trong lòng: "Đúng vậy,



gϊếŧ nó,



thật

sự

làm được!"

Nam Ca rất ít khi nghe được từ trong miệng Lệ Sâm giọng

nói

hưng phấn như thế, liên lụy khiến



tâm hoa nộ phóng*.

* cực kỳ vui mừng

Bị Lệ Sâm ôm vào trong ngực,cô

cũng

không

hề bài xích.

hiện

tại



chỉ nghĩ đến ra khỏi trấn chạy hai vòng,

đi

hỏi

một

chút mấy con Zombie khác, nhìn thấy

không?



yếu như thế vậy mà có thể đem

một

con Zombie chuẩn bị tiến hóa thành cấp bốn gϊếŧ chết!

Trời ơi, Từ lúc nào



thay đổi trở nên lợi hại như thế nha!

"Ha ha ha..." Nam Ca toét miệng nở nụ cười, còn

không

ngừng giậm chân,

thật

sự

là quá vui mừng mà: "Lệ Sâm,

anh

nhìn thấy

không!"



gắt gao túm lấy tà áo Lệ Sâm: "Tôi thế mà đem con Zombie cấp cao gϊếŧ chết nha!"

"Đúng, tôi nhìn thấy rồi. Tiểu câm điếc,



thật

lợi hại." Lệ Sâm tán dương

cô, ánh mắt cũng rất dịu dàng.

Lúc này tâm tình Nam Ca

đang

rất tốt.

anh

gọi mình là tiểu câm điếc,



cũng

không

tức giận chỉ là bộ dáng mũi đều sắp vểnh trời.



không

nhìn Lệ Sâm,

thật

ra là lo lắng

anh

nhìn ra



đang

ngại ngùng: "Kia... Vậy

anh

còn chờ cái gì nha... Chúng ta cũngđã

đem Zombie trong này gϊếŧ sạch, nhanh chuyển vật tư

đi

thôi."

Lệ Sâm "Ừm"

một

tiếng, từ từ buông Nam Ca ra, xoay người rời

đi: "cô

đem toàn bộ tinh hạch của bọn chúng đào ra hết

đi."

Nam Ca cũng

không

muốn

đi

khuân đồ, đào tinh hạch là việc rất thoải mái,



lập tức đồng ý.

Thời điểm Lệ Sâm đưa lưng về phía Nam Ca,

anh

đi

được hai bước còn đưa mắt nhìn lòng bàn tay mình.

Lúc phải buông Nam Ca ra, trong nháy mắt

anh

đã

không

bỏ được.

Lệ Sâm

không

khỏi giật giật khóe miệng. Rốt cuộc là mình đối với

một

con Zombie buồn bã mất mát gì đây.

Lệ Sâm

đi

chuyển vật tư, Nam Ca giống như là tìm bảo vật đem tinh hạch của mỗi

một

con Zombie đều đào ra sạch.

Bình thường Zombie cơ bản đều

không

có tinh hạch, nếu có

thì

cũng rất

nhỏ. Nhưng vài con Zombie biến dị hệ tinh thần kia, ngược lại mỗi con đều có tinh hạch.

Bọn họ có

một

cái túi chuyên môn thu thập tinh hạch, Nam Ca đem vài cái tinh hạch đào lên, viên

nhỏ

cũng

không

muốn buông tha.



thích ánh sáng long lanh của những viên tinh hạch, nó giống như hòn ngọc quý, khi để dưới ánh mặt trời trông nó óng ánh trong suốt rất đẹp mắt.

Hơn nữa còn có vài viên tinh hạch có màu sắc khác biệt, giống như màu trắng sữa của vài viên tinh hạch hệ tinh thần hệ này.

Vuốt vuốt viên tinh hạch trong chốc lát, cảm thấy rất thích,



còn thừa dịp Lệ Sâm

không

chú ý cho vào trong mồm cắn cắn.

Nhưng mà

không

đợi



nhả ra liền phát

hiện

tinh hạch trong miệng biến mất!

Nam Ca mãnh liệt trợn to mắt, ở

trên

người cẩn thận tìm tìm.

không

có!

Tại sao lại như vậy chứ?



chỉ cắn

một

cái thôi mà!

Nam Ca chưa từ bỏ ý định, bỏ ra

một

viên tinh hạch trong suốt cắn

một

cái, cũng

không

có thay đổi gì. Lấy thêm

một

viên hệ tinh thần màu trắng sữa ra... Quả nhiên là vừa để vào trong mồm

sẽ

biến mất!

Trong nháy mắt Nam Ca bắt đầu hoảng hốt. Ai bảo cái miệng



thèm ăn,

hiện

giờ tốt rồi, ăn phải vật kia! Ai biết có tác dụng phụ gì

không!

Lệ Sâm rất nhanh đóng gói xong vật tư, chờ

anh

chuyển hết

một

chuyến cuối cùng, phát

hiện

Nam Ca

đang

đáng thương ngồi chồm hổm

trên

mặt đất.

Thân thể



vốn

nhỏ. Co rụt lại như thế

không

khỏi làm cho người ta sinh lòng thương tiếc.

Vì vậy Lệ Sâm

đi

tới, cũng học bộ dáng ngồi chồm hổm của



ngồi xuống. Vuốt vuốt cái đầu

nhỏ

của Nam Ca: "Tiểu câm điếc,



nghĩ gì thế?"

Nam Ca ngẩng đầu lên,



ràng trong mắt

không

có nước mắt nhưng mà Lệ Sâm lại cảm thấy



đang

nước mắt lưng tròng.

Hơn nữa...

anh

khẳng định

không

nhìn lầm, tia máu hồng trong mắt



cơ bản

đã

biến mất

không

thấy gì nữa.

hiện

giờ đôi mắt

không

chỉ trắng đen



ràng lại còn có chút ít lóe sáng?

"Lệ Sâm... Tôi sắp chết..." Nam Ca khổ sở

nói

với

anh, đầu bị kéo xuống

thật

thấp. Bộ dạng

thật

sự

là muốn có bao nhiêu đáng thương

thì

có bấy nhiêu đáng thương.
« Chương TrướcChương Tiếp »