Chương 3: Viên phòng

Mới nằm lên đệm gấm mềm mại thơm tho, trên giường để chính là chăn mỏng được dệt may tinh tế mát lạnh. Loại thời tiết này nằm ở trên giường là một loại hưởng thụ.

Thúy Hoa tiến vào hoảng sợ nhìn đến Tống Kiều thẳng tắp mà nằm ở trên giường vội vàng tiến lên khuyên giải an ủi nói:

“Di nương đây là làm sao vậy, lão gia chỉ là đi xem đại thiếu gia, thực mau liền sẽ trở về, rốt cuộc hôm nay là ngày đại hỉ của ngài, lão gia sẽ không quên.”

Tống Kiều nghiêng người nhìn Thúy Hoa, phía trước cùng nàng nói chuyện, nàng còn tưởng rằng Thúy Hoa là một nha đầu ngốc, nhưng nghe nàng nói như vậy một chút cũng không ngốc.

Tống Kiều nhìn chằm chằm nàng nửa ngày, cũng không có nhìn ra cái gì mà Thúy Hoa cũng ngơ ngác mà nhìn Tống Kiều

“Người xem ta làm gì?” Tống Kiều chớp chớp mắt.

“Nô tỳ nhìn di nương lớn lên thật là đẹp mắt, so với các di nương khác đẹp hơn nhiều.” Thúy Hoa ngây ngốc nói.

Tống Kiều xoay người nằm yên. Quả nhiên vẫn là cái ngốc. Nằm trong chốc lát, Tống Kiều đứng dậy bảo Thúy Hoa mang giày cho mình, sau khi mang giày nàng một lần nữa ngồi vào trước bàn ăn điểm tâm.

Thúy Hoa ở bên cạnh nhìn nuốt nước miếng, nàng còn không có ăn cơm chiều đâu, bụng cũng hảo đói.

Tống Kiều ăn mấy khối, nhìn Thúy Hoa vẫn luôn đứng trươc mặt mình, nói: “Ngươi cũng đói?”

Thúy Hoa gật đầu.

“Muốn ăn.”

Thúy Hoa tiếp tục gật đầu. Tống Kiều trái phải nhìn xuống, cầm món điểm tâm nàng không quá thích là bánh sơn tra cho nàng: “Cầm đi ăn đi.”

Thúy Hoa vui vẻ tiếp được, vội vàng tạ ơn Tống Kiều, nói thẳng di nương thật là tốt là Bồ Tát sống.

Sau đó tìm cái góc yên lặng ăn. Ăn uống no đủ Tống Kiều thoải mái vương cái eo lười. Trong góc Thúy Hoa cũng ăn xong đĩa bánh sơn tra.

Tống Kiều hỏi: “Có nước ấm tắm rửa sao?”

“Di nương hiện tại muốn tắm rửa sao? Chỉ sợ lúc này còn không có chuẩn bị cho tốt, phòng bếp hẳn là chờ di nương cùng lão gia viên phòng mới lại đưa nước ấm.”

Thúy Hoa tràn đầy nghi hoặc hỏi” Di nương như thế nào nhanh như vậy liền kêu nước ấm.

“………” Tống Kiều liền phun tào phương thức đưa nước kỳ ba này, vội vàng hỏi:

“Ta hiện tai muốn tắm rửa, có thể đưa lên không?”

“Này…… Nô tỳ đi hỏi một chút mới biết được.”

“Vậy ngươi đi hỏi nhanh lên.” Tống Kiều vội vàng vẫy vẫy tay.

Nghi Châu thuộc phía nam, trong không khí hơi ẩm nhiều, nàng đã đi một ngày, phải tắm rửa mới thoải mái.

Chỉ chốc lát sau, Thúy Hoa trở về nói:“Phòng bếp đang chuẩn bị, sợ là còn phải đợi một lát.”

Tống Kiều nhìn sắc trời đã khuya, cổ nhân giống nhau trời tối liền ngủ, lúc này đã là buổi tối nàng nghĩ vị gia kia sẽ không trở lại, nhưng nếu nàng không đợi mà chính mình đi ngủ có vẻ không tốt lắm. Rốt cuộc nàng là thϊếp, hơn nữa phu nhân Cao thị vốn chính là nạp nàng tới để phân tán sủng ái của lão gia đối với Tô di nương, lúc này mới ngày đầu tiên công tác liền không thành thì ngày mai Cao lão bản đối với nàng bất mãn làm sao bây giờ.

Tống Kiều suy nghĩ, gọi Thúy Hoa tới hỏi: “Gia còn ở chỗ Tô di nương sao?”

“Đúng vậy, di nương, chúng ta muốn đi đem gia kêu trở về sao?”

Tống Kiều nắm chặt tay nói “Ân, ngươi nói đúng, đi.”

“Đi chỗ nào ạ……”

Không đợi Thúy Hoa nói chuyện, Tống Kiều đã nhấc chân ra cửa. Viện của Tô di nương gọi là Diệu An Cư nghe tới tự nhiên có vài phần phật tính.

Tống Kiều từ Thúy Hoa dẫn đường mới vừa tiến Diệu An Cư, liền đυ.ng đến Cao thị lãnh nha hoàn vυ" già đi ra ngoài. Tống Kiều đối Cao thị phúc thân “Thỉnh an phu nhân.”

“Sao ngươi lại tới đây?”

Cao thị nhìn thấy Tống Kiều, kinh ngạc hỏi.

“Lão gia mới vừa vào nhà liền nghe được có nha hoàn bẩm báo, nói đại thiếu gia bị bệnh.”

Tống Kiều giương mắt nhìn nhìn Cao thị, trời tối đèn ám cũng thấy không rõ khuôn mặt Cao thị liền tiếp tục nói: “Thϊếp thân tuy là cô dâu, nhưng vừa rồi thấy nha hoàn tới nôn nóng, giống như tình thế rất nghiêm trọng, liền nghĩ tới đến xem có thể hỗ trợ được gì không.”

Cao thị thanh âm nhàn nhạt, lộ vài phần mỏi mệt, “Ngươi có tâm, đêm nay lão gia đại khái không thoát thân được đợi ngày mai đi.”

Dứt lời, Cao thị liền mang đi.

Tống Kiều thấy Cao thị rời đi đến khi không còn thấy bóng dáng nữa thì nhìn Diệu An Cư, sau đó xoay người trở về đi.

Thúy Hoa ở phía sau đi theo kêu to, “Di nương như thế nào không đi vào, gia liền ở bên trong đâu, không vào xem sao?”

Tống Kiều không để ý tới Thúy Hoa, nàng nhớ rõ đường, liền tự chính mình trở về.

Hiện tại đi vào làm gì, bị người ghét bỏ sao? Vẫn là xem người ta tú ân tú ái. Dù sao nàng đã tới, Cao thị cũng thấy được, này hẳn là không tính nàng công tác bất lực đi, bởi vì nàng đều đã ‘ tận lực ’ rồi.

Trở lại chính viện, Cao thị mệt mỏi nằm ở trên giường. Thụy Thu chạy nhanh dùng khăn tẩm nước ấm cấp Cao thị đắp đắp mặt. Sau đó lại bưng ly nha hoàn đã pha tốt đưa cho Cao thị.

Cao thị uống xong trà nói: “Ngươi cũng vội một buổi tối, ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, để bọn nha đầu làm việc.”

Thụy Thu nghe xong, cũng không chối từ, tìm ghế thấp ở bên người Cao thị ngồi xuống. Đại nha hoàn nghe cũng bưng ly trà nóng cho nàng.

Cao thị thấy trong phòng đều thu thập không sai biệt lắm, cho bọn nha hoàn đều lui ra ngoài. Sau đó nói: “Kia Tống thị sau khi chúng ta đi, nàng có tiến vào Diệu An Cư không ?”

Tuy là hỏi câu, nhưng Cao thị đã biết đáp án, hiện tại cũng chỉ là xác nhận lại mà thôi.

“Đúng vậy, thái thái. Tống di nương sau khi chúng ta đi cũng xoay người rời đi.”

Kỳ thật Thụy Thu vừa rồi đã cùng Cao thị bẩm báo qua một lần, hiện tại Cao thị lại lần nữa hỏi, nàng cũng kiên nhẫn bẩm báo.

“Người này là ngươi giúp ta tìm, ta tất nhiên là tín nhiệm ánh mắt của ngươi, đêm nay gia bị Tô thị vướng chân, không thể viên phòng, xem như ủy khuất nàng. Ngày mai ngươi đi nhà kho chọn vài thứ đưa qua cho nàng để trấn an một chút đi.”

“Phu nhân quá lo lắng, chúng ta thu thập sân viện cùng bố trí trong phòng những cái đó đã rất tốt rồi, liền Phương di nương cũng so ra kém hơn. Vả lại thái thái nạp nàng vaod phủ vốn dĩ chính là dùng để lung lạc lão gia, đêm nay không những không có lưu lại lão gia, làm sao chúng ta còn muốn đưa vài thứ cho nàng.”

Bởi vì Tống Kiều là Cao thị giúp Hồ Nghiêm nạp lương thϊếp, ăn mặc chi phí tất nhiên là so với các di nương khác muốn tốt hơn một chút, nhưng có tốt cũng không bằng Tô thị được gia sủng ái bởi vì Tô di nương sinh được một trai một gái, Hồ Nghiêm đối với hai người con thứ xuất này thực sự có vài phần yêu thích, ngày thường Hồ Nghiêm có thứ tốt đều đưa cho Tô thị một phần, cho nên Diệu An Cư thường xuyên sẽ thu được rất nhiều thứ tốt, có vài thứ Cao thị cũng chưa chắc sẽ có.

Cao thị thở dài nói: “Thôi, dù sao sáng mai nàng sẽ đến kính trà, đến lúc đó ta nhìn lại đi.”

Thụy Thu cười cười, nói: “Thái thái chính là quá mức thiện tâm, chiếu ta nói nàng hôm nay không lưu lại lão gia, ngày mai chúng ta hẳn là phạt nàng……” Nói nơi này, Thụy Thu nhíu nhíu mày.

“Thái thái, ngài nói Tống thị đêm nay chạy tới Diệu An Cư có thể hay không là cố ý ?”

“Cố ý? Nàng cố ý đi diệu an cư làm cái gì?”

“Trốn tránh ngày mai trừng phạt. Theo lý thuyết chúng ta nạp nàng vào phủ liền cùng nàng nói tốt, muốn nàng hảo hảo lung lạc lão gia, lúc này mới vào phủ ngày đầu nàng liền không có thể lưu lại lão gia, này còn không phải là nàng thất trách sao.”

“Ngươi suy nghĩ nhiều đi, nàng một cái mười sáu mười bảy tuổi nha đầu ở nông thôn nơi nào sẽ có nhiều tâm tư như vậy?”

“Này…… Nô tỳ cũng là suy đoán mà thôi.”

Thụy Thu cười cười còn nói thêm: “Trước mặc kệ Tống di nương tâm tư như thế nào, chỉ cần nàng đối thái thái trung tâm, có thể lung lạc lão gia liền tốt.”

Cao thị nhàn nhạt cười cười, không đáp lời.

Thụy Thu giúp Cao thị dịch dịch góc chăn, hầu hạ Cao thị nghỉ ngơi, sau đó mới lui đi ra ngoài.

Các nàng đều biết, mặc kệ Tống di nương là thật sự quan tâm bên phía Diệu An Cư hay là có tâm tư khác, nàng cùng thái thái cuối cùng là có thể thở phào nhẹ nhõm, Thụy Thu ngược lại càng thêm hy vọng Tống di nương có điểm bản lĩnh, có thể đem lão gia hống lại đây, nàng cũng không sợ Tống Kiều có tâm tư khác, dù sao nàng là thái thái nạp tới tình huống nhà nàng phu nhân đều rõ ràng, bắt chẹt Tống di nương đối với nàng mà nói không phải chuyện phiền toái.

Hơn nữa, liền tính Tống Kiều không chiếm được sùng ái của lão gia cũng không quan hệ, cùng lắm thì nàng lại giúp thái thái tìm một người khác

Tống Kiều trở về sân viện của chính mình vui vẻ tắm rửa, sau đó thoải mái dễ chịu nằm ở trên cái giường lớn mềm mại.

Tiến vào phủ đệ nhà cao cửa rộng ngày đầu tiên không cần hầu hạ người khác, chính mình một người thoải mái dễ chịu ngủ trên giường lớn, làm tiểu thϊếp ngày đầu tiên qua tốt nàng tin tưởng kế tiếp nàng gặp qua càng tốt.

Tưởng tượng đến về sau không bao giờ đói bụng, càng thêm không cần lo lắng qua hôm nay thì ngày mai sẽ qua như thế nào Tống Kiều ngẫm lại đều cảm thấy thỏa mãn.