Chương 34: Nội tình

Cẩm Triêu cũng không tiếp tục dò hỏi mẫu thân, nhưng sau khi trở về Thanh Đồng viện lại cho tìm Đông ma ma tới hỏi, Đông ma ma là người theo chân mẫu thân đến Cố Gia, cho nên hầu hết mọi chuyện trong Cố Gia bà đều biết.

Đông ma ma nghĩ một lát, mới nói: "Thật ra Vân di nương cũng không tính là chết vì khó sinh..."

"Không tính ư?" Cẩm Triêu chau mày, đây là có ý gì.

Đông ma ma khẽ gật đầu: "Lúc ấy Vân di nương đã mang thai tám tháng, nhưng lại uống nhầm một chén thuốc trợ sản. Thực ra thì ai cũng không hiểu nổi, bình thường thuốc nàng ấy uống đều là thuốc dưỡng thai, sao lại bị nha hoàn sơ ý đổi thành thuốc khác. Tuy nói uống nhầm chén thuốc trợ sản, nhưng chỉ cần Vân di nương thuận lợi sinh con, thì cũng không có chuyện gì, cùng lắm hậu sản điều dưỡng phải điều dưỡng thân thể thật tốt... Thế nhưng Vân di nương lại bị rong huyết, cuối cùng đều không giữ được cả mẫu thân cùng đứa con. Cho nên nô tỳ mới nói, nàng ấy chết không phải vì khó sinh."

Cẩm Triêu ngẫm nghĩ từng lời Đông ma ma nói, cảm thấy có phần không đúng: "Tại sao trong phủ lại có thuốc trợ sản?"

Đông ma ma nói tiếp: "Ba tỷ muội Vân di nương đều là người Giang Nam, lúc ấy đại phu được sắp xếp an thai giúp Vân di nương là một đại phu rất có danh vọng ở Hàng Châu, tên là Tô Kỳ. Lão gia biết thân thể người Nam Bắc có khác biệt, nên để cho Tô Kỳ an thai cho Vân di nương sẽ tốt hơn đại phu phương Bắc. Tô Kỳ ở nơi xa, đi lại cũng không tiện, cho nên không chỉ lưu lại phương thuốc dưỡng thai, mà cả thuốc trợ sản cũng chuẩn bị trước, miễn cho đợi đến lúc Vân di nương sinh mà ông ta không đến được, lại thành hỏng việc..."

Cẩm Triêu chống tay lên bàn nghĩ một lát, lại ngẩng đầu hỏi: "Vậy còn nha đầu sắc nhầm thuốc thì ra sao?"

Đông ma ma trầm giọng thở dài: "Nàng ta bị lão gia hạ lệnh loạn côn đánh chết, sau ném ra bãi tha ma... Một nha đầu khác trong phủ có quan hệ khá tốt với nàng kia vốn định lặng lẽ đi chôn nàng ta, kết quả khi đến bãi tha ma xem xét thì thấy thân thể nàng kia đã bị chó hoang gặm không còn nguyên vẹn... Sau đó nha đầu kia tới tuổi lấy chồng thì được thả ra khỏi phủ gả cho người nơi khác, từ ấy về sau, Cố Gia không còn mấy người làm biết rõ chuyện năm ấy nữa."

Cẩm Triêu để Đông ma ma lui xuống trước, còn mình ngồi trên noãn kháng bằng gạch tay ôm lò sưởi suy tư.

Thanh Bồ thấy nàng thật lâu không nói lời nào, liền hỏi: "Có phải tiểu thư cảm thấy chuyện Vân di nương chết có vấn đề không ạ?"

Cẩm Triêu chậm rãi lắc đầu: "Ta không nghĩ như vậy, việc này có khả năng thật sự là trùng hợp." Nàng chỉ là có hơi đa nghi theo thói quen mà thôi, kiếp trước gả cho Trần Tam gia, ba di nương kia cũng không phải đèn đã cạn dầu, khi đó cắn xé lẫn nhau đến chết đi sống lại. Còn có mấy người Trần gia đại gia, Nhị gia, trong nội viện bọn họ cũng lục đυ.c với nhau nhiều hơn, lúc ấy dạng thủ đoạn gì nàng cũng đều đã gặp qua cả rồi.

Cẩm Triêu không hề muốn nhớ tới chuyện đó nữa, quay sang cười hỏi Thanh Bồ: "Em không đi uống rượu sao? Ta thấy Bạch Vân và Thải Phù đều đi rồi."

Thanh Bồ lắc đầu nói: "Nô tỳ không thích đi tham gia náo nhiệt... Bên cạnh tiểu thư cũng nên có người hầu hạ."

Cẩm Triêu miễn cưỡng nằm dài tựa đầu trên gối: "Em cũng đi xem đi, bên cạnh ta không có người cũng không sao, còn nữa, Vũ Trúc và Vũ Đồng còn ở bên ngoài. Em sống ở Cố Gia cũng không qua lại với ai nhiều... Mượn cơ hội lần này uống rượu, cũng nên làm quen nhiều người một chút."

Thanh Bồ tính cách hướng nội, không hay nói chuyện cùng người khác.

Thanh Bồ ngẫm nghĩ, cũng không muốn gạt bỏ ý tốt của tiểu thư, liền cười nói: "Vậy nô tỳ đi xem một chút. Nếu được nhận bánh kẹo cưới sẽ mang về cho tiểu thư một ít..."

Cẩm Triêu gật đầu, còn gọi là Vũ Trúc vào xem lò lửa.

Bàn rượu đặt bên cạnh hồ Tạ Phương, Thanh Bồ đi ra từ Thanh Đồng viện, dọc theo đường hành lang lát gạch xanh tới hồ Tạ Phương. Mới vừa đi tới bên ngoài Tĩnh Phương Trai liền thấy Cố Cẩm Vinh mang theo Thanh Tu đi qua. Nàng đang muốn tiến về phía trước hành lễ vấn an đại thiếu gia, đã thấy nha hoàn thϊếp thân của Cố Lan là Tử Lăng cũng đúng lúc từ đường khác đi tới, vừa vặn đυ.ng phải Cố Cẩm Vinh. Thanh Bồ thoáng dừng bước chân.

Tử Lăng giống như đang nói gì đó với Cố Cẩm Vinh...

Bên cạnh Thái Hồ có xây hòn non bộ.

Trước kia Thanh Bồ từng luyện chân công, thường dùng hai mươi cân sắt cho vào túi buộc quanh chân, muốn làm cho bước chân trở nên nhẹ nhàng. Tập như vậy mãi, nàng ấy liền luyện được thân nhẹ như yến, tung người nhảy lên còn cao hơn người khác ba thước.

Nàng cố ý muốn nghe xem Tử Lăng nói gì với đại thiếu gia, liền hai ba bước nhẹ nhàng lưu loát leo lên hòn non bộ, tránh ở phía sau núi giả đi về phía bọn họ.

"... Tử Lăng tỷ tỷ sao lại tới hồ Tạ Phương, là Nhị tỷ cho tỷ đi truyền lời sao?" Là câu đại thiếu gia hỏi.

Khóe miệng Thanh Bồ khẽ nhúc nhích, cho tới bây giờ đại thiếu gia vẫn không đối xử khách khí với các nàng như vậy.

Tử Lăng cười đáp: "Đại thiếu gia không biết sao, hôm nay lão gia mới nạp thêm một phòng di nương, bày rượu ở bên cạnh hồ Tạ Phương, nha đầu bà tử có uy tín phải đi dự."

Cố Cẩm Vinh nghi ngờ nói: "Di nương? Sao ta chưa nghe nói ai nói tới vậy?"

Tử Lăng nói: "Đừng nói là ngài, chúng tôi lúc trước cũng không biết có chuyện này! Nghe Triệu ma ma nói, vị di nương này là do đại tiểu thư đưa về từ Thông Châu, Thái Hòa huyện. Nghe nói trước kia vị di nương này đã đính hôn, còn là lưỡng tình tương duyệt, cũng sắp đến lúc đàm hôn luận gả (bàn bạc chuyện cưới xin). Nhưng mà đại tiểu thư lại không hiểu cho người ta, ỷ thế hϊếp người mà đem chia ương rẽ thúy, mang cô nương nhà người ta về Cố Gia."

Cố Cẩm Vinh cũng không biết khi ở Thông Châu Cẩm Triêu đã làm những chuyện này, lúc ấy cậu còn vội thảo luận chế nghệ cùng mấy vị biểu huynh.

Lông mày cậu nhăn lại thật sâu: "Chia ương rẽ thúy? Tỷ ta tại sao phải làm như vậy?"

Tử Lăng lắc đầu: "Nô tỳ cũng không biết, chỉ nghe Triệu ma ma đã từng nói tới... Tống di nương bởi vì chuyện này đã vài đêm ngủ không ngon giấc rồi. Nô tỳ đoán, chắc là đại tiểu thư thấy Tống di nương quá được sủng ái nên trong lòng không thoải mái, muốn ồn ào với Tống di nương. Thiếu gia cũng biết nàng ấy cùng Nhị tiểu thư gần đây có mâu thuẫn... Đại tiểu thư tính tình ngang ngược kiêu ngạo, vốn lão gia không muốn đồng ý chuyện này, nhưng không hiểu sao đại tiểu thư lại thuyết phục được lão gia..."

Thanh Bồ trốn sau hòn non bộ nghe được lời này thì trợn mắt há hốc mồm, Tử Lăng này lại dám ở trước mặt đại thiếu gia vu oan tiểu thư!

Cố Cẩm Vinh càng kinh ngạc: "Nàng ta chỉ là một nữ tử khuê các... Sao dám…Sao dám giúp phụ thân nạp thϊếp!"

Cậu đã đọc sách thánh hiền, cảm thấy nữ tử nên tuân thủ lễ tiết nghiêm ngặt, theo phụ theo phu, cậu chưa thấy qua người nào như Cố Cẩm Triêu, không tuân thủ quy củ như vậy. Sao lại có người tùy tiện như vậy, chỉ vì mình không thích, chẳng lẽ lại để cho phụ thân nạp thϊếp, đây là kiểu suy nghĩ gì chứ... Còn chia rẽ uyên ương người ta nữa, cậu đã lớn như vậy còn chưa thấy ai ngang ngược như Cố Cẩm Triêu!

Tử Lăng hơi ngừng một chút, không nói thêm. Hành lễ với Cố Cẩm Vinh: "Nô tỳ cũng chỉ là suy đoán, thiếu gia không nên cho là đúng, cũng không nên nói lời này là nô tỳ nói cho thiếu gia biết, bằng không thì nô tỳ có thể sẽ gặp họa đấy ạ. Nhị tiểu thư còn có chuyện sai bảo, nô tỳ đi về trước đã."

Cố Cẩm Vinh gật đầu lại để cho nàng ta lui đi, rồi nặng nề thở dài: "Vị trường tỷ này của ta... Thật là không để cho ta chút mặt mũi nào! Đôi khi... Ta thật sự … thật sự hận sao lại có tỷ tỷ này!"

Thanh Tu phụ họa nói: "Thiếu gia cũng đừng ở đây đau lòng... Đại tiểu thư trước giờ đều như vậy!"

Hai chủ tớ nói xong câu đó, dọc theo đường hành lang lát gạch xanh hướng Cúc Liễu Các mà đi.

Thanh Bồ đứng sau hòn non bộ chờ bọn họ đi rồi, hai tay nắm chặt thành nắm đấm. Nàng ấy bình thường không phải là người dễ xúc động, vậy mà hôm nay cũng bị Tử Lăng và đại thiếu gia làm cho một bụng đầy lửa giận. Tiểu thư những ngày gần đây trôi qua đều không dễ dàng, nàng ấy là người rõ ràng nhất, mọi chuyện đều cân nhắc vì phu nhân và đại thiếu gia, vậy mà còn bị người khác hắt nước bẩn như vậy, thân là đệ đệ ruột của tiểu thư, tại sao đại thiếu gia không có chút hoài nghi nào mà lại một mực tin lời Tử Lăng, còn nói cái gì mà "Không muốn có người tỷ tỷ này""...

Nàng ấy cũng không tới chỗ tiệc rượu nữa, quay người trở về Thanh Đồng viện.

Cẩm Triêu thấy nàng ấy trở về sớm như vậy còn rất kinh ngạc: "Sao em trở về nhanh như vậy..."

Thanh Bồ hít một hơi thật sâu, nói chuyện vừa xảy ra cho biết Cẩm Triêu."... Tử Lăng từ Tĩnh An Cư đi tới bên cạnh hồ Tạ Phương, từ Tĩnh An Cư trở về Thúy Tuyển viện có thể không cần đi ngang qua Tĩnh Phương trai, chỉ sợ Tử Lăng này đã sớm ở đó chờ đại thiếu gia đi qua rồi!"

Cẩm Triêu nghe xong lại nở nụ cười: "Tử Lăng không thông minh như vậy, những lời này hẳn là Cố Lan dạy nàng ta nói. Đã từ lâu ta cũng cảm thấy kỳ lạ, Cẩm Vinh và ta ở chung không nhiều lắm, nếu có nghe nhiều lời đồn đãi bên ngoài, cũng sẽ không phản cảm với ta như thế. Không ngờ là có người ở phía sau lưng ta thêm mắm thêm muối. Hôm nay là không may để cho em nghe được, lúc không nghe thấy chắc chắn nhiều còn nói nhiều lời không hay hơn nữa đi. Không chừng còn nói ta táng tận thiên lương không có nhân tính ấy..."

Thanh Bồ rất do dự: "Người có muốn giải thích một chút với đại thiếu gia không..."

Cẩm Triêu thở dài nói: "Giải thích cái gì, quả thật ta là vì đoạt ân sủng của Tống di nương mới muốn nạp thϊếp cho phụ thân. Sợ ông ấy không đồng ý, ta còn cố ý đi Thái Hòa huyện tìm La Tố mang về, không tiếc hủy hôn sự của nàng ấy đi. Lời nàng ta nói đều là sự thật, những chuyện này đúng là ta làm, ta cũng không làm sai gì... Còn có thể giải thích thế nào đây."

Thanh Bồ cũng biết là như vậy... Nhưng mà, nhưng mà nàng ấy lại cảm thấy tiểu thư làm vậy là đúng! Đều tại nàng ấy ngốc, miệng lưỡi kém cỏi không biết làm thế nào nói rõ ràng được.

Vũ Trúc ở một bên nhìn lò lửa, cũng nghe thập phần chăm chú. Nàng ấy mở lớn hai mắt nói: "Bởi vì Thanh Bồ tỷ tỷ là là người của tiểu thư."

Cẩm Triêu liếc nhìn Vũ Trúc, đừng nhìn nha đầu kia tuổi còn nhỏ nhưng lại là người rất thông minh nha. Nàng cười khổ mà nói: "Em cảm thấy ta không làm sai, bởi vì em ở cùng một chỗ với ta. Cố Cẩm Vinh cảm thấy ta khắp nơi đều là sai, bởi vì lòng của nó hướng về Cố Lan và Tống di nương, ta nói như vậy, em hiểu chưa?"

Những chuyện nàng làm chỉ là vì bảo toàn chính mình và mẫu thân, cũng không có ý gì khác. Thanh Bồ mỗi ngày ở cùng một chỗ với nàng, sao lại không biết chỗ nàng khó xử, nếu như nàng không mang La Tố về, lại để cho Tống di nương tiếp tục được sủng ái, đợi say này bà ta trở thành vợ kế thì sau này nàng sẽ phải sống rất gian nan. Cố Cẩm Vinh lại một lòng hướng về Cố Lan và Tống di nương, cảm thấy Cố Cẩm Triêu cả ngày đều chèn ép bọn họ, rắp tâm hại người.

Nếu như không thích một người, thì vô luận nàng làm cái gì, tất cả đều là sai.

Vấn đề này quả thật cực kỳ đơn giản.

Cẩm Triêu nhớ lại kiếp trước, mỗi khi làm bánh ngọt cho Trần Huyền Thanh, nàng đưa cho hắn đã bị mắng là không biết liêm sỉ. Nếu là vị tiểu thư khác đưa, hắn cũng chỉ ôn hòa tán dương người ta lại đối đãi hòa nhã, vị công tử bên cạnh còn có thể trêu chọc hắn vài câu.

Thanh Bồ lẳng lặng nhìn Cẩm Triêu, nàng thì lại nhìn ra ngoài cửa sổ, thần sắc rất bình thản, nhưng luôn luôn cảm thấy rất cô độc không nói nên lời.

Cẩm Triêu nói: "Muốn nó thấy rõ mặt thật Cố Lan, giải thích cái gì đều không cần, nó tự nhiên sẽ hiểu."

"Nếu Nhị tiểu thư các nàng tiếp tục nói ngài như vậy ở trước mặt đại thiếu gia thì sao?" Thanh Bồ hỏi nàng.

Cẩm Triêu lắc đầu nói: "Sắp tới mùng chín tháng hai thư viện sẽ khai tiệc rồi, Cố Cẩm Vinh chắc chắn sẽ đi trước đó. Trước đó đợi Cẩm Vinh đi cũng tốt, nó ở trong viện luôn vướng chân vướng tay."