Chương 51: Giằng co

Văn phu nhân nghe được lời Cố Lan nói liền kinh ngạc nhìn Cố Cẩm Triêu chăm chăm. Thấy nàng cũng hết sức kinh ngạc đi tới, đôi môi đã mím thành một đường.

Lúc bấy giờ bà nghe Cố Lan nói những lời kia mới hay rằng những lời về người bên cạnh này đều là bậy bạ. Ngày đó Cố Lan và Tống di nương kẻ tung người hứng, diễn mới đặc sắc làm sao. Nhưng bà thật không ngờ hai mẹ con nhà này lại chửi bới bà như chửi bới Cố Cẩm Triêu!

Mà Cố Cẩm Vinh nghe được những lời nói kia của Cố Lan thì sắc mặt cũng trắng bệch, từng lời của Cố Lan như mũi dao đâm vào lòng cậu.

Hóa ra tại lúc cậu không ở đây, Cố Lan thật sự chửi bới Cố Cẩm Triêu như thế sao?

Chuyện khác cậu không phản đối, chuyện đọc sách của chính cậu, từ đầu chí cuối vẫn là cậu tự đồng ý với Phụ thân tới phố Thất Phương đọc sách, đâu ra lại thành Cố Cẩm Triêu ép cậu đi chứ!

Sao Cố Lan có thể làm như vậy! Dù nói thế nào thì Cố Cẩm Triêu cũng là tỷ tỷ của tỷ ấy cơ mà.

Ngày thường ở trước mặt mình tỷ ta ra vẻ dịu dàng thiện lương, không ngờ sau lưng lại ngoan độc, đổi trắng thay đen như thế!

Nhìn Lý phu nhân bị tỷ ta nói đến nỗi tức giận đùng đùng, cậu liền nhớ lại mình cũng đã từng bị Cố Lan dùng lời nói kích động, còn đã từng nổi giận chạy tới chất vấn Cố Cẩm Triêu, muốn tỷ ấy không được nhúng tay tới chuyện của mình, mắng tỷ ấy là đồ rắn rết, nói tỷ ấy ác độc không chịu nổi...

Cậu còn nhớ rõ chính mình đã chỉ tay vào tỷ ấy nói: "Nhị tỷ đối với tỷ thật tâm thành ý, tỷ ấy còn thường xuyên khích lệ ta không nên xung đột với tỷ, nói mẫu thân sẽ buồn lòng, ta vì mẫu thân và Nhị tỷ mà đã nhẫn nhịn bao nhiêu lâu rồi. Tỷ… Tỷ thật cho rằng người khác đều ác độc như tỷ ư..."

Còn có chiếc gối đầu mà Cẩm Triêu may cho cậu từ từng đường kim mũi chỉ nữa…

Nếu như một người lương thiện bị đệ đệ của mình mắng làm bậy độc ác, lại bị muội muội của mình tùy ý hãm hại vũ nhục. Muốn tốt cho đệ đệ, lại bị đệ đệ mắng là xen vào việc của người khác...

Nếu như người đó là cậu, chắc chắn cậu sẽ còn khó chịu hơn cả chết đi nữa!

Cố Cẩm Vinh càng nghe sắc mặt càng khó coi, đôi môi đã hơi run rẩy. Cậu cảm thấy trong lòng có sự chua xót khó nói thành lời... Thậm chí cậu còn muốn đưa tay ra kéo tay áo Cẩm Triêu một cái, hoặc là muốn xin lỗi tỷ ấy. Nhưng những việc này đều không đủ... Thì ra trưởng tỷ nói đúng, cậu chính là một kẻ làm việc xúc động không hiểu được suy nghĩ của người khác, cậu lại hoàn toàn tin tưởng lời Cố Lan..., hoàn toàn không biết tỷ ta có nói đúng hay không!

Cũng không hê suy nghĩ tới cảm nhận của Cẩm Triêu!

"Nàng ta... Nàng ta làm như vậy. Về sau còn gả ra ngoài được ư!" Lý phu nhân cũng rất kinh ngạc, thật không ngờ Cố Cẩm Triêu lại không biết xấu hổ như thế!

Cố Lan bất đắc dĩ nói: "Không gả ra được cũng phải gả thôi, về sau bất kể là người không vợ hay là què chân, nàng ta cũng phải nghe theo phụ thân!"

Cố Cẩm Vinh hít một hơi thật sâu. Tỷ ta còn dám vu oan trưởng tỷ. Cái gì mà người không vợ què chân chứ, trưởng tỷ của cậu lương thiện như vậy, người khác dựa vào đâu mà dám dẫm đạp tỷ ấy như vậy! Cậu thật sự không nhịn nổi nữa, bèn bước ra khỏi tường, lạnh lùng nói: "Cố Lan, ngươi câm miệng!"

Cẩm Triêu nhìn xem cậu bước ra đã biết là không hay rồi, nhưng lại không kéo được cậu nữa. Trong lòng nàng không nén nổi thở dài, đệ ấy bước ra ngoài sớm như thế làm gì, biết đâu Cố Lan còn nói bậy được thêm mấy câu đặc sắc thì sao…

Cố Lan nghe được giọng Cố Cẩm Vinh liền hoảng hốt lạnh loát cả sống lưng. Nàng ta suýt chút nữa cho rằng là ảo giác của mình. Lại thấy vẻ mặt Lý phu nhân đối diện cũng như nhìn thấy quỷ: "Ngươi là ai... Sao lại xuất hiện ở đó!"

"Tỷ tỷ, muội cũng ở đây." Văn phu nhân thấy Cố Cẩm Vinh đã đi ra ngoài rồi, bèn sửa sang lại vạt áo ngoài một chút, dắt tay Cẩm Triêu vượt qua tường, men theo đường đá từ phòng khách đi tới, mỉm cười mà nói: "Cố Lan, sao ngươi thấy ta cũng không chào một tiếng, hử?"

Trán Cố Lan đổ đầy mồ hôi lạnh. Những lời vừa rồi... Đừng nói là đều bị ba người này nghe thấy hết rồi!

Tại sao họ lại đi ra từ trong sương phòng, ai nhàn rỗi không có việc gì lại đi ra từ rừng trúc bên đó chứ! Ánh mắt nàng ta dừng lại trên mặt Cố Cẩm Triêu.

Cẩm Triêu cũng đang nhìn nàng ta, vẻ mặt ra chiều không thể tin nổi, giọng đầy vẻ đau thương: "Lan Tỷ Nhi, gần đây tỷ tỷ cảm thấy chưa từng bạc đãi muội. Muội, muội, sao muội có thể nói ra những lời như thế..."

Cố Lan ngơ ngác, đây là Cố Cẩm Triêu ư? Rốt cuộc nàng ta muốn diễn vở gì?

Nhìn thoáng qua vẻ mặt của Cố Cẩm Vinh và Văn phu nhân một chút, nàng ta lập tức hiểu được, nhưng đồng thời trong lòng cũng trầm xuống, những lời vửaồi nàng ta nói quá độc, không hề trừ một khe hở nào! Hôm nay cũng chỉ có thể giả vờ đáng thương... Nàng ta vội vàng đứng lên. Đôi mắt đầy hơi nước đáng thương nói: "Trưởng tỷ, mọi người… Sao mọi người lại ở đây! Những lời vừa rồi của muội, tỷ cũng đừng hiểu lầm, những… những lời kia cũng chỉ là muội nghe hạ nhân nói! Thật ra muội cũng không nghĩ như vậy đâu!"

Cố Cẩm Vinh tiến lên một bước, cản trước mặt Cẩm Triêu. Cậu không nén nổi tức giận nói: "Ngươi còn dám bịa chuyện ư, ngươi nghe hạ nhân nói ở đâu... Ngươi... Ngươi, tốn công ta vẫn cho rằng ngươi dịu dàng thiện lương, không bao giờ ức hϊếp người khác! Không ngờ ngươi lại dám nói trường tỷ sau lưng như vậy! Cho dù tỷ ấy có sai thì vẫn là trưởng tỷ của ngươi! Ta hỏi ngươi, làm sao ngươi biết chuyện tới thư viện là tỷ ấy ép ta? Rõ ràng là ta đồng ý với phụ thân! Trưởng tỷ cũng chỉ vì muốn tốt cho ta nên mới bảo ta tới Phố Thất Phương đọc sách, sao ngươi dám đổi trắng thay đen như vậy!"

Nước mắt Cố Lan đã giàn dụa trên mặt, nàng ta dịu dàng nói: "Vinh Ca... Ngay cả đệ cũng không tin tỷ sao sao... Chúng ta đã có hơn mười năm tình tỷ đệ!... Sao đệ có thể oan uổng tỷ như thế, những chuyện này tỷ cũng chỉ là nghe như lời đệ nói, đệ nói là trưởng tỷ không cho đệ ở nhà, chuyện khác tỷ cũng không rõ ràng lắm mà!"

Cố Cẩm Vinh tức giận đến nỗi không thở được: "Ngươi thật quá đáng... Tuy là ta nói, nhưng ta nói trưởng tỷ ép ta ư? Có phải ngươi vẫn hằng tung tin vịt về trưởng tỷ thế này không? Ngươi thật quá độc ác..."

Cẩm Triêu hít một hơi thật sâu, nhẹ giọng khuyên cậu: "Cẩm Vinh, dù sao Lan Tỷ Nhi cũng là tỷ tỷ của đệ..."

Cố Cẩm Vinh hừ một tiếng: "Tỷ còn xem ả ta là muội muội ư, đệ cũng chẳng hề muốn coi ả là tỷ tỷ nữa... Sao ả ta có thể nói về tỷ như vậy..."

Văn phu nhân thấy Cố Cẩm Vinh quát tháo cả buổi mà vẫn không nói được vào trọng tâm, thầm mắng cậu một câu vô dụng, đứng lên cười lạnh nói: "Cố Lan, ta hỏi ngươi, đã là chuyện nhà ngươi không rõ lắm, vậy sao ngươi còn dám mang đi nói! Không biết gì mà cũng dám mang đi nói lung tung, không phải vu oan thì là cái gì! Ai lại oan uổng ngươi đây, ngươi lại khóc cái gì mà khóc, muốn giả đáng thương cho ai xem chứ!"

Cố Lan nhất thời không nhịn được, trong lòng đã hoàn toàn hoảng hốt, lại nghĩ tới Văn phu nhân đã nói giúp mình chải tóc, vừa rồi nàng ta vốn không ngờ có người sẽ nghe lén, lời nói quả thật quá đáng. Bây giờ làm sao mà vãn hồi được đây! Đừng nói là không chải tóc nữa, chỉ sợ từ nay về sau Văn phu nhân còn hận mình đến chết...

Nàng ta không thể đắc tội với Văn phu nhân!

Cố Lan tuôn nước mắt: "Dì hai, việc này... Những lời con nói cũng không phải là ý của con, dì hai đừng trách con!"

Văn phu nhân hừ lạnh, "Ai là dì hai của ngươi! Ngươi phải gọi ta một tiếng Văn phu nhân!" Bà lại càng cười sáng lạn hơn: "Không là ý của ngươi ư? Vậy là ai, Tống di nương hay sao? Cũng đúng! Không phải bà ta dạy ngươi nói như vậy, bằng vào ngươi có thể nghĩ ra những mưu ma chước quỷ này ư!"

Cố Lan khó khăn há mồm muốn nói gì đó, nhưng lại nghẹn cứng không nói được gì.

Lý phu nhân cũng đứng lên, bà có hơi không rõ việc này ra sao, bèn khích lệ Văn phu nhân: "Muội muội, việc này hơn phân nửa là hiểu lầm, muội cũng đừng kích động..."

"Hiểu lầm ư?" Văn phu nhân cười lạnh, "Tống Diệu Anh, ta không ngại nói cho tỷ biết, ta cũng không tìm Tống di nương nói muốn làm sáp kê cho Cố Lan, là mẹ con các nàng tự tìm tới tận cửa rồi khóc đáng thương với ta đấy! Còn muốn ta tìm giúp Cố Lan nói một mối hôn sự. Ta cũng chưa từng nói chuyện về tỷ và Lý đại nhân với Tống Diệu Hoa. Tỷ cũng không nghĩ xem, bằng vào tình cảm giữa tỷ muội ta, ta còn lấy chuyện của tỷ ra để thân cận với Tống Diệu Hoa ư? Tỷ cũng đừng để người ta lợi dụng mà còn không biết!"

Cố Lan nghe xong đã run hết cả người, như thể nàng ta đang nằm mơ gặp ác mộng vậy!

Vừa rồi những lời nàng ta nói đã bị ba người này nghe không sót một chữ!

Lý phu nhân nghe vậy bèn suy nghĩ sâu xa, cũng hiểu được không đúng lắm.

Vừa rồi bà hoàn toàn bị Cố Lan khích bác nên phẫn nộ, vậy mà cũng không hề cân nhắc việc này rốt cuộc là thật hay giả…

Cố Cẩm Vinh lại hung dữ lườm Cố Lan: "Công phu bịa đặt của ngươi đúng là càng ngày càng lợi hại! Trước mặt nói thế này sau lưng nói thế nọ, còn muốn vu hãm chuyện người khác chưa từng làm... Ngươi, sao ngươi lại trở nên thế này!"

Cố Lan hiểu rõ khóc đã không còn tác dụng, cho dù nàng ta có nhiều mưu ma chước quỷ thì cũng chỉ là thiếu nữ mười lăm, phút chốc đã hoảng loạn, muốn đưa tay kéo Cố Cẩm Vinh... Nếu như nàng ta để mất ưu thế là Cố Cẩm Vinh thì sẽ tổn thất biết bao nhiêu!

Cố Cẩm Vinh lại hất mạnh tay Cố Lan, nhìn Cẩm Triêu đang yên lặng rơi lệ, đi ra phòng khách.

Văn phu nhân cũng nhìn Cố Cẩm Triêu không nói một tiếng mà đau lòng. Nghĩ thầm Đại tiểu thư này cũng không dễ dàng, đoán chừng tính tình là người không thích nói chuyện, không biết ngày bình thường phải chịu bao nhiêu thiệt thòi từ Cố Lan! Nếu là bà thì không xé nát miệng Cố Lan ra mới là lạ!

Nếu thanh danh một cô gái bị vu oan thì tìm đâu ra người trong sạch, cả đời này ở đâu còn có thể đến người trong sạch, cả đời này cũng sẽ phá hủy, Cố Lan thực sự quá đáng rồi!

Bà kéo tay Cẩm Triêu nói: "Con đừng đau lòng." Lại chuyển sang Cố Lan, cười nói: "Lan Tỷ Nhi, chuyện đi sáp kê này, thân phận ta thật sự không đủ không xứng để sáp kê cho ngươi. Không bằng ngươi mời Lý phu nhân giúp ngươi, hoặc là đi tìm Hầu phu nhân, nhị phẩm Cáo Mệnh phu nhân đi, như vậy mới xứng với ngươi đấy nhỉ?"

Cố Lan nhất thời không biết nói gì.

"Quý phủ ta còn có việc gấp, không tham gia lễ cập kê của ngươi được, cáo từ trước."

Bà không nói với Cố Lan nữa mà dâbx theo hai nha đầu của mình đi ra phòng khách.

"Nhị muội tự ngẫm lại đi, tỷ tỷ thật sự đau lòng. Tỷ chưa từng bạc đãi muội, vì sao muội ba lần bốn lượt hãm hại ta, châm ngòi quan hệ của ta và Cẩm Vinh..." Cẩm Triêu nhìn xem Cố Lan, nhẹ giọng hỏi nàng ta.

"Lúc ta vừa trở lại Cố Gia, muội mới hơn tám tuổi. Chúng ta cùng chơi bện dây thừng, muội còn dựa vào ta ngủ không chịu trở về. Ta một lòng nghĩ đến muội thật sự đối xử tốt với ta, thật không ngờ muội..."

Cố Lan hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng ngưng chảy nước mắt, nàng ta cũng mặc kệ Lý phu nhân có ở đây hay không, dù sao cũng đều vỡ lở ra rồi, nàng ta cũng mặc kệ hết!

Cố Lan nhìn Cố Cẩm Triêu cười lạnh nói: "Cố Cẩm Triêu, tỷ cũng đừng giả bộ! Người chắc chắn là do tỷ dẫn tới! Muốn cho ta xấu mặt đúng không, muốn hại chết ta đúng không? Ta cho tỷ biết, Cố Lan ta cũng không phải dễ ức hϊếp đâu! Sớm muộn gì ta cũng trả lại cho tỷ! Đừng có nói gì đến chuyện tình cảm ngày xưa với ta, chúng ta chưa từng có thời gian tình cảm!"