Chương 17.2: Thế thân 🍰

Edit by Uyển | truyenhdx.com: TinhUyenn

🍋

Phồn Du biết trong lòng Kiều Mộ Nhất có âm mưu, biết diễn kịch, nên những lời nói của cô ta cô căn bản không thèm để ý tới. Nhưng lần này cô không thể tự lừa dối mình nữa, những gì Kiều Mộ Nhất nói đều là sự thật, bởi vì Cố Y Phán có tồn tại, hơn nữa cô và cô gái này còn từng là bạn cùng trường.

Cố Y Phán nhỏ hơn cô một khóa, hơn nữa còn là hoa hậu giảng đường của trường. Thật ra, Phồn Du và Cố Y Phán đều là hoa khôi, năm đó chọn hoa hậu giảng đường đều phải chọn từ hoa khôi trong một khoá, ảnh của bọn họ và các hoa khôi khác được đăng trên diễn đàn của trường, sau khi sàng lọc tất cả thì chỉ còn lại cô và Cố Y Phán trong vòng bình chọn cuối cùng.

Phồn Du dẫn đầu về số lượt bình chọn, nhưng đáng tiếc là lúc đó cô vừa đồng ý lời tỏ tình của Diệp Hiểu, trở thành bạn gái của hắn ta, điều này khiến giấc mơ có được nữ thần của rất nhiều nam sinh tan vỡ nên số lượt bình chọn đã bị vượt mặt, thua Cố Y Phán.

Tất nhiên, Phồn Du cũng không quan tâm đến tên tuổi của hoa hậu giảng đường lần đó, việc bình chọn hoa hậu giảng đường của trường chỉ khiến cô nhớ đến Cố Y Phán.

Kiều Mộ Nhất không phải là người đầu tiên nói cô và Cố Y Phán giống nhau, lúc ấy một người bạn cùng phòng của cô đã từng nói cô ấy suýt chút nữa đã đem Cố Y Phán nhận nhầm thành Phồn Du, còn suýt chút nữa đã chụp được ảnh của người ta.

Sau đó, trên diễn đàn rò rỉ thông tin Cố Y Phán được một ông chủ nào đó bao nuôi, những bức hình đăng lên là hình ảnh Cố Y Phán ngồi trên một chiếc siêu xe. Các nam sinh lại bắt đầu quay lưng lại, sôi nổi cảm thấy Phồn Du mới là hoa hậu giảng đường tốt, dù sao thì cô cũng chỉ kết giao bên trong trường mà không phải bị người ngoài nuôi dưỡng.

Phồn Du lại nhớ đến nơi mà mình bắt đầu với Chu Dịch, là Chu Dịch đã nhìn thấy cô trong lúc chờ tàu điện ngầm, còn biểu hiện chí tại tất đắc [4] với cô.

Nguyên văn: 志在必得 ( chí tại tất đắc): mang nghĩa, thắng lợi đã được nắm chắc trong tay.

Có lẽ lúc đó Chu Dịch đã yêu bóng dáng tương tự này của cô, có lẽ lúc đó cô đã trở thành người thế thân Cố Y Phán.

Phồn Du lấy điện thoại ra, bấm vào diễn đàn của trường mà lâu lắm rồi cô đã không vào, bên trong tràn ngập nội dung mới, Phồn Du lật xem cả tiếng đồng hồ, cuối cùng lật đến bài đăng thông tin Cố Y Phán được bao nuôi cách đây vài năm.

Cô run rẩy mở bài ra, trong lòng hoảng hốt, tự ngược bản thân bấm vào bức ảnh, phóng to rồi phóng to, bức ảnh được chụp bằng điện thoại di động, sau khi phóng to thì có chút méo mó, nhưng nhìn thoáng qua thì Phồn Du vẫn có thể xác định được, người ngồi trên siêu xe kia chính là Chu Dịch, sườn mặt như danh sư [5] điêu khắc không phải hắn thì còn có thể là ai.

[5]: danh sư: bậc thầy nổi tiếng

Cọng rơm cuối cùng rơi xuống đè chết con lạc đà, nước mắt Phồn Du rơi xuống màn hình điện thoại, như những hạt châu đứt dây. Cô đau khổ che mặt mặt, gắt gao cắn chặt răng để ngăn lại tiếng khóc sâu trong cổ họng.

Tại sao lại như vậy, tại sao, tại sao cô không thể kiểm soát được trái tim mình chứ.

Là cô tự mình tìm khổ.

Phồn Du đột nhiên nghĩ đến lời Kiều Mộ Nhất nói, cô và Cố Y Phán mặc chiếc váy màu xanh trắng đó trông rất giống nhau, đó cũng là bộ váy mà cô thích nhất, cô như phát điên từ trong tủ lấy ra chiếc váy mà Chu Dịch tặng cho cô, không chút thương tiếc cầm kéo cắt nó.

Nghĩ đến ánh mắt dịu dàng của Chu Dịch khi trông thấy cô mặc chiếc váy này, lòng Phồn Du đau đớn như bị dao đâm, đó chính là sự dịu dàng mà Chu Dịch thể hiện trong ngày đầu tiên. Cô còn mặc nó đi thử vai, đi hẹn hò, vì muốn Chu Dịch vui vẻ mà mặc cho hắn xem. Nhưng nào biết khi mặc cái váy này, Chu Dịch lại từ cô mà nhìn một người khác.

Phồn Du giống như người đàn bà đanh đá mất kiểm soát, một bên vừa khóc lóc thở hổn hển, một bên đem cái váy cắt thành từng mảnh nhỏ.

Sau một hồi phát tiết qua đi, Phồn Du như người bị rút hết sức lực, không còn tức giận nữa, cô thất thần ngồi phịch xuống ghế sô pha, nhìn chiếc váy rách nát trên bàn trà.

Rách nát như trái tim cô, như những cảm xúc vun đắp khó khăn giữa họ.

Khi Chu Dịch trở về chung cư, trên tay hắn còn cầm một túi hạt dẻ rang đường, Phồn Du có thói quen mỗi khi tan làm sẽ đến phố đi bộ mua một phần hạt dẻ, thỉnh thoảng cô còn kêu Chu Dịch mua cho mình.

Hắn nhìn chiếc váy mềm mại bị cắt nát trên bàn trà, hắn cũng nhìn thấy bé con nhà mình đang ngồi trên ghế sô pha, trên tay cô vẫn còn đang cầm kéo.

"Tại sao em cắt hỏng nó rồi?" Chu Dịch cầm chiếc váy lên.

Nước mắt của Phồn Du lại trào ra, cô khóc nấc lên: "Tôi không thích nữa nên cắt nó đi đấy, không được hả?"

"Sao lại không thích nữa?" Chu Dịch đoạt lấy cây kéo trên tay Phồn Du, sợ cô làm bản thân mình bị thương, nhẹ giọng hỏi cô: "Không phải lúc trước em nói rất thích sao?

"Tôi không thích! Tôi một chút cũng không thích! Lúc trước là tôi đã nói dối anh!" Phồn Du đẩy Chu Dịch ra và chạy ra ngoài, ở đây quá áp lực, cô chợt nghĩ có lẽ Cố Y Phán trước đây cũng đã sống ở biệt thự này.

Phồn Du lái xe rời khỏi tiểu khu xa hoa này, bây giờ cô không biết phải đi đâu, cô không muốn trở về căn phòng cho thuê tồi tàn kia, nơi đó cũng không phải là nhà của cô.

Chu Dịch lái xe chạy theo cô, hắn sợ Phồn Du xúc động sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Phồn Du nhìn qua gương chiếu hậu thấy xe của Chu Dịch, cô không thèm suy nghĩ lập tức tăng tốc, muốn bỏ xa hắn.

Chu Dịch không dám đến quá gần xe, sợ cô tăng tốc nên chỉ có thể giảm tốc độ đi theo phía xa.

Sau khi Phồn Du bỏ xa Chu Dịch, cô đậu xe bên cạnh công viên, cô muốn đến công viên để thư giãn và xoa dịu tâm trạng đang sắp suy sụp này.

Công viên buổi tối là thời điểm đông người nhất, có đôi trai gái đang hẹn hò, có gia đình đi dạo ăn uống, ít có ai cô đơn một mình như cô.

Phồn Du cúi đầu, đi dạo một vòng dọc theo hồ nhân tạo trong công viên, không biết cô đã đi bao nhiêu lần, mặt trời cũng đã dần xuống núi.

Cô nghĩ mình sẽ tiếp tục đi cho đến khi đυ.ng phải một lòng ngực, Phồn Du nhìn lên, là Chu Dịch. Cô quay đầu bỏ chạy, nhưng là bị Chu Dịch đi trước một bước ôm lấy, vững vàng giam cầm trong lòng ngực.

"Tôi đã tìm em rất lâu, em có biết tôi lo lắng như thế nào không?" Giọng nói luôn ổn định của Chu Dịch có chút run rẩy, hắn nói: "Tôi xin lỗi, lúc đưa váy cho em tôi chưa từng hỏi qua em có thích nó hay không. Tôi cho rằng em sẽ thích nó nên đã tự mình làm chủ. Xin lỗi em."

Phồn Du ở trong lòng ngực Chu Dịch khóc lớn lên, trước kia cô chưa từng giống hôm nay đυ.ng một cái là có thể khóc như lúc này.

"Chúng ta đi mua váy nhé? Mua cho em cái váy em thích, được không?" Chu Dịch dịu dàng an ủi cô gái nhỏ đang khóc nức nở.

Thực ra Phồn Du biết nguyên nhân không phải do chiếc váy đó, nhưng cô vẫn mềm lòng nhượng bộ Chu Dịch, cô hận chính mình vì không có bản lĩnh tách rời hắn, cô biết mình chỉ là một kẻ thế thân nhưng lại không muốn bỏ đi, cô mê luyến sự dịu dàng và ấm áp mà Chu Dịch ban cho, muốn lừa mình dối người để được sống trong cõi mộng mà Chu Dịch dành cho cô.

"Trong lòng anh có em không?" Phồn Du cẩn thận xác nhận.

"Lúc trước tôi đã từng nói, tất nhiên trong lòng tôi có em, em đã cắm rễ trong trái tim tôi từ rất lâu rồi, sớm đến mức kể cả tôi cũng không nhận ra."

Tại sao đàn ông luôn nói dối, tại sao phụ nữ luôn tin tưởng, tại sao cô vẫn luôn bị dụ dỗ bởi những lời yêu thương không thể phân biệt được đâu là thật giả của Chu Dịch.

Chu Dịch gọi thư ký đến lái xe của cô về, còn hắn thì lái xe chở Phồn Du, lấy túi hạt dẻ rang đường đặt vào tay cô, nói: "Bây giờ nó lạnh lại rồi, nếu em đói bụng thì ăn một chút để lót dạ nhé."

Phồn Du lấy ra một hạt dẻ cho vào trong miệng, hơi lạnh, nhưng vẫn ngọt.

Mối quan hệ bây giờ của cô cùng Chu Dịch chỉ được coi là có tình có nghĩa, không phải là tình yêu cuồng nhiệt nữa. Đoạn tình cảm này từ khi bắt đầu đã nhạt nhẽo, bây giờ nó lại trở nên nguội lạnh, yếu ớt như đi trên một tầng lớp băng mỏng.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

-----

Phồn Du không phải thế thân đâu nhennnnn

2-11-2020.