Chương 2:: Anh túc 🌺

Edit by Uyển | truyenhdx.com: TinhUyenn

🍓

Khi Phồn Du bị kéo ra khỏi ga tàu điện ngầm, chân đã mềm đến mức không đi được, cô bất đắc dĩ đem toàn bộ thân thể treo lên người đàn ông, người đàn ông ôm lấy vòng eo thon thả của cô, thân mật giống như người yêu đã nhiều năm.

"Em có thể đứng vững không? Tôi đi lấy xe." Người đàn ông dìu Phồn Du đến dưới gốc cây ngô đồng bên cạnh đường quốc lộ.

Phồn Du nhẹ tựa vào thân cây vững chắc, ngọn đèn đường lờ mờ xuyên qua những nhánh cây lộn xộn chiếu ánh sáng vàng nhu hòa lên khuôn mặt tinh xảo đang nhuốm tìиɧ ɖu͙© của cô.

Cô nheo đôi mắt hẹp mê ly, ghé vào lỗ tai hắn, nhẹ giọng thở dốc: "Nhanh lên, tôi không đợi được nữa."

Người đàn ông nhéo một cái lên cánh mông nở nang của cô, đôi môi mỏng cọ qua đôi mắt Phồn Du, hôn đi những giọt nước mắt còn sót lại trên khóe mắt ấy, đó là giọt nước mắt mà Phồn Du vừa bị hắn đùa bỡn trên tàu điện ngầm.

"Chờ một chút, lát nữa tôi nhất định làm chết em."

Sau khi người đàn ông rời đi khoảng hai ba phút, một chiếc AMG lái tới đây, hiện giờ công chúng chỉ yêu thích siêu xe, rất ít người lái xe việt dã, chúng tục tằng cường hãn như hắn vậy.

Người đàn ông xuống xe, bế Phồn Du vào trong xe, cẩn thận thắt dây an toàn cho cô.

"Có muốn tôi lót thêm một cái khăn lông không, tôi sợ dâʍ ɖị©ɧ sẽ làm bẩn xe của anh." Phồn Du giả vờ ngây thơ nhìn về phía hắn, thanh âm mềm mại quyến rũ đến mức có thể vắt ra nước.

Người đàn ông không trả lời, chỉ cười nhẹ một tiếng, đưa tay về phía nơi riêng tư của Phồn Du khuấy động.

Niềm vui bị gián đoạn trên tàu điện ngầm lại lần nữa ập đến, Phồn Du chợt rùng mình, lần này cô không cần phải kìm nén lại kɧoáı ©ảʍ như ở trên tàu điện ngầm, cô nhắm mắt lại, khẽ rêи ɾỉ, trầm thấp uyển chuyển, thanh âm quyến rũ tận xương.

Một phần là do Phồn Du thuận theo kɧoáı ©ảʍ phát ra rêи ɾỉ, một phần là do cô cố ý, cô luyện tập đã lâu, cô biết khi rêи ɾỉ thở dốc sẽ phần lớn khơi mào được du͙© vọиɠ của những tên đàn ông này.

"Chúng ta đi đâu? Khách sạn?"

Mặc dù Phồn Du nghĩ bọn họ có thể làm trực tiếp trên xe, nhưng nơi tốt nhất cho tình một đêm vẫn là khách sạn. Nhưng mà, Phồn Du có chút không hài lòng khi chỉ tình một đêm, cô suy nghĩ muốn bọn họ trở thành bạn giường, rốt cuộc cũng không phải lúc nào cũng gặp được một người đàn ông chất lượng cao như vậy.

Tâm tư Phồn Du vừa động, tiếp theo cô lên tiếng: "Tôi không mang theo chứng minh thư, có thể đến chỗ của anh được không? Hoặc là đến nhà tôi."

Phồn Du muốn biết thêm về tình hình tài chính của người đàn ông này, dù đồng hồ và xe hơi giá trị xa xỉ, nhưng dù sao luôn có những người chỉ tiêu tiền vào hai thứ này, chỉ để khoe khoang trước mặt người khác, nhưng sau lưng bọn họ thậm chí không có bất kỳ bất động sản nào, thậm chí còn nợ ngập đầu.

“Tới chỗ tôi.” Người đàn ông nói, thanh âm khàn khàn trầm thấp.

Phồn Du đạt được mục đích bước vào nhà, lúc này mới bắt đầu chú ý đến vấn đề du͙© vọиɠ của người đàn ông. Nhìn thấy giữa háng hắn dựng lên lều trại cao cao, dươиɠ ѵậŧ lớn như muốn phá dây kéo bắn ra ngoài.

Phồn Du đưa tay kéo khóa xuống, dươиɠ ѵậŧ lớn ngay lập tức thẳng tắp bật ra, chiều dài và độ dày rất khả quan, trên lỗ nhỏ còn tiết ra dịch nhầy.

Phồn Du có ba người bạn trai cũ, cô lặng lẽ so sánh số đo của họ với người đàn ông này, cảm thấy những người bạn trai cũ thực sự không bằng hắn.

Phồn Du chậm rãi loát động lên xuống, hô hấp của người đàn ông bên cạnh cũng dần dần tăng lên, tuy vẻ mặt của người đàn ông này vẫn trầm ổn bình tĩnh nhưng trên trán lại nổi lên gân xanh, Phồn Du cực kỳ đắc ý.

Người đàn ông tựa hồ muốn so đo sức lực với Phồn Du, sau khi dùng ngón tay vỗ về chơi đùa vài lần trong hoa huyệt, hắn đưa ngón giữa và ngón trỏ cắm vào, tinh tế moi móc vách tường âʍ đa͙σ, ngón tay ấn vào âm đế xoa nắn.

Phồn Du đương nhiên không địch lại được kinh nghiệm của hắn ta, cộng với việc tích lũy kɧoáı ©ảʍ trên tàu điện ngầm, người đàn ông chỉ vừa chơi như thế này mười lần, Phồn Du đã không chống đỡ được mà thua cuộc, toàn thân cô căng chặt, run rẩy nghênh đón cao trào đã lâu, huyệt nhỏ phun ra lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ lên lòng bàn tay của người đàn ông.

Phồn Du thất thần hồi lâu, chờ cô định thần lại thì người đàn ông đã đem xe chạy vào gara. Hắn cúi người cởi dây an toàn cho Phồn Du, ôm cơ thể mềm nhũn của cô lên đùi.

"Tôi có thể ở trong xe làm em một lần không?"

"Tôi còn chưa biết tên anh, đợi lát nữa lúc anh đang thao, tôi gọi sai tên thì làm sao bây giờ?" Phồn Du liếʍ yết hầu hắn.

"Chu Dịch."

Chu Dịch hai ba lần liền cởi sạch áo gió và sườn xám của Phồn Du, trên người Phồn Du chỉ còn lại áσ ɭóŧ màu đen và giày cao gót. Nơi riêng tư trần trụi ướt đẫm dán lên quần tây của hắn.

Nụ hôn dồn dập của Chu Dịch ập xuống, hắn liếʍ hôn chiếc cổ nhỏ non mềm và xương quai xanh tinh xảo gợi cảm của Phồn Du, hết lần này đến lần khác, như thể hắn vĩnh viễn ăn không đủ. Chu Dịch hôn xuống phía dưới, hôn lên bầu ngực căng tròn, đầu lưỡi không ngừng liếʍ láp hình xăm hoa hồng trên ngực cô.

Phồn Du xăm hình khi còn học đại học, bởi vì tất cả mọi người cảm thấy cô giống một bông hồng, bạn trai cũ của cô cũng nói cô chính là bông hồng đỏ trong cuộc đời của anh ta, cô thấy vậy cho nên đã xúc động đi xăm hình, giờ nghĩ lại trông thật buồn cười, may mắn họa tiết nhỏ và vị trí bị che khuất, Phồn Du giữa lại nó trên người cũng muốn không đi tẩy.

“Tại sao lại xăm hoa hồng?” Chu Dịch vừa liếʍ vừa hỏi.

“Đẹp không?” Phồn Du không trả lời, hỏi ngược lại.

“Ừ.” Bộ ngực trắng nõn và hình xăm đỏ tươi tạo thành một loại kí©h thí©ɧ thị giác mạnh mẽ, đẹp không tả xiết.

“Tôi giống như hoa hồng không?” Phồn Du ôm lấy cổ Chu Dịch, dùng đôi mắt sáng ngời nhìn hắn.

"Không giống", Chu Dịch động thân đâm vào, "Em giống như cây anh túc, làm người ta nghiện."

[1] anh túc là một cây thuốc phiện, nó vừa có hại và vừa có lợi á quý dị. Có hại vì nó điều chế ra ma túy, có lợi là nó có thể chữa bệnh.

---

Chương này được edit lúc 4 giờ sáng :))

12-8-2020.