Chương 25

Chương 25

Ban đêm. Đại quân hạ trại, mà ta phải sau quá nửa đêm mang theo hai vạn người cùng Đại ca tách ra. Tha cho đại quân của Tần Dạ, ở phía Tây đối chiến với hắn.

"Đại ca..... Ta có một chuyện muốn nhờ ngươi." Thương thảo xong quân sự, sau đó, ta bên cạnh linh cữu của Phụ vương tìm được Đại ca. Đại ca đang đứng đó xuất thần.

"Nói đi." Hắn thoáng động, nói.

"Ta không có phương tiện mang Trầm Ngư Hàn đi vào cùng ta, Đại ca có thể hỗ trợ chiếu cố nàng giúp ta hay không?" Ta mặc dù biết điều này rất mạo hiểm, nhưng ta mang Ngư Hàn Hàn đi theo thì càng mạo hiểm hơn vạn phần.

Để nàng ở đâu đều là không an toàn. Không bằng ta lựa chọn đem nàng đặt ở bên cạnh Đại ca. Chí ít hắn còn không đến mức tàn nhẫn đối phó với một đứa ngốc.

Huống chi còn có mấy vị tướng quân hỗ trợ. Ta chỉ là đi dẫn dắt Tần Dạ rời đi, nhất định sẽ nhanh chóng trở về.

"Muội muội, ta tự nhiên sẽ chiếu cố nàng thật tốt." Đại ca nhe răng cười cười, tại bên cạnh linh cữu có vẻ đặc biệt khiến cho người khác sợ hãi.

"Ta hy vọng Đại ca, nói được thì có thể làm được." Ta lạnh lùng nói ra. Nhìn thoáng qua di thể của Phụ vương, đèn cầy chập chờn, khuôn mặt gầy khô kia và Đại ca thực sự là quá mức giống nhau.

"Ta cũng không có lá gan đυ.ng đến nữ nhân của Nữ đế." Đại ca đi tới bên cạnh linh cữu, nửa quỳ ở bên cạnh Phụ vương, đối với ta cười nói. Trong giọng nói tất cả đều là châm chọc.

"Đại ca biết là tốt rồi." Lúc này, ta cũng không muốn phủ nhận lời hắn đang nói, ta chỉ muốn hắn có thể e ngại ta, sau đó bảo vệ tốt Ngư Hàn. Như vậy, ta mới không còn sinh khí.

"Ngươi yêu nàng sao?" Đại ca đột nhiên ở sau lưng của ta nói khẽ.

Ta trầm mặc. Ta có tư cách gì đối với nàng nói yêu? Nàng bây giờ bất quá là người mất trí, bên cạnh ta tìm kiếm che chở mà thôi.

Nhưng ta lại càn rỡ muốn nàng. Ba chữ kia, ẩn giấu trong lòng, ta nói không nên lời. Chỉ bình tĩnh nói, "Ta muốn nàng, không hơn."

"Ngay cả yêu cũng không dám nói với nàng? Vân Hảo Ninh, ngươi thật sự rất đáng buồn. Vì người khác che chở nữ tử này, nếu như nàng đột nhiên có một ngày khỏi bệnh, nhớ tới chính mình yêu là một nam nhân, ngươi sẽ thế nào?" Đại ca cười lạnh một tiếng, hắn bị gãy một cánh tay, bây giờ liền làm một cái tay bằng gỗ, nếu không dùng diện mạo tàn tật này đối mặt quân đội, khó có sức thuyết phục.

"Thì tính sao? Ta gϊếŧ Tần Dạ, nàng còn có thể đi yêu hắn sao? Đại ca, ngươi quá lo lắng." Lúc đi ra khỏi lều vải, trời đã mờ sáng.

Ta trở lại trong lều vải của chính mình. Ngư Hàn vẫn đang ngủ say. Nàng vùi ở trên ghế đệm, giống như con mèo nhỏ. Khóe miệng vẫn còn treo mỉm cười. Ta cúi đầu sợ làm nàng thức dậy, không thể làm gì khác hơn chỉ ở trên trán nàng hôn một cái.

"Ta rất nhanh sẽ trở về."

Phủ thêm chiến y, ta lấy lại bình tĩnh. Ta rốt cục vẫn phải lên chiến trường, không cần nàng tiễn đưa, bởi vì ta không muốn động đến một hồi mộng đẹp của nàng.

Trong mộng của nàng, sẽ mơ thấy ta, hay vẫn là nam nhân nàng từng yêu đây? Ta không thể nào biết được.

"Xuất phát." Chiến mã sải bước, ta ở trong nắng mai vỗ vỗ lưng ngựa. Xoay người lại, mang theo đại quân trùng trùng điệp điệp xuất phát.

Đột nhiên, sau lưng vang lên âm thanh vô cùng bén nhọn, ở trong một trận tiếng vó ngựa, ta cư nhiên nghe được giọng của Ngư Hàn.

"Hảo Ninh. . . Đừng rời bỏ ta."

Âm thanh quá nhỏ, ta gần như sắp nghe không được.

Ta đang muốn quay đầu lại, lại bị người bên cạnh ngăn cản, "Đại quân xuất phát, không quay đầu lại, tướng quân mời tiếp tục tiến về phía trước."

Ta cắn môi, Ngư Hàn chắc có lẽ sẽ không gọi ta như vậy. Nàng vẫn còn đang ngủ, hơn nữa, thần trí của nàng vẫn mơ hồ a.

"Đừng vứt bỏ ta."

Lại là một tiếng, xuyên thấu qua thiên quân vạn mã truyền tới. Lòng ta run tê rần, thiếu chút nữa từ trên ngựa ngã xuống.

"Tướng quân." Một tên tướng lãnh khác bên cạnh ta kêu lên.

Ta kéo dây cương, không ngừng thở dốc, "Các ngươi đi trước.... Sau đó ta sẽ đuổi theo sau."

Ta phải đi về, chí ít để cho ta xác định lại một lần, âm thanh bén nhọn kia không phải từ nàng phát ra. Từng trận đau lòng lại không vì sao ập tới.

"Tướng quân, nếu như người trở về, các tướng sĩ định sẽ nói ngài lâm trận bỏ chạy. Cho nên bây giờ vô luận là chuyện gì ngài đều không nên quay đầu nhìn lại."

"Hỗn đản, lẽ nào ngươi không nghe được nàng đang gọi ta sao?" Ta thở hổn hển quát.

"Chúng ta không có nghe được cái gì. Thỉnh tướng quân nhanh chóng đi về phía trước." Chúng ta dừng lại, người đứng phía sau liền nghị luận ầm ĩ. Nếu như lúc này ta quay đầu rời đi. Nhất định quân tâm sẽ đại loạn. Vốn đã không bình ổn, lại loạn lên như vậy, sao còn có hy vọng thắng nữa đây.

Lập tức, ta lập tức nín thở, nghiêm túc nghe hết thảy âm thanh.

Thực sự, lại không nghe âm thanh của nàng, lẽ nào, lẽ nào vừa rồi thật sự chỉ là ảo giác sao?

Mồ hôi lạnh từ trên trán thấm ra, ta nhìn phía sau một chút, lại nhìn phía trước đường vẫn còn đen kịt. Không muốn cho mình có quá nhiều cơ hội. Ta hét lớn một tiếng

"Xuất phát."

Sau đó, không còn quay đầu lại nữa. Trong lòng mặc dù tất cả đều là nàng, thế nhưng lúc này ta chính là vì nàng mà chiến đấu, cho nên ta càng không thể quay đầu lại được nữa.

*********