Chương 8

Thiết yến tại trắc viện. Lúc ta tới, cơ bản mọi người đã đến đông đủ. Khó tránh khỏi chút lời nói khách khí. Nhưng ta nghĩ sắc mặt của ta chẳng tốt đẹp gì.

Mục đích ta hôm nay thiết yến, căn bản cũng không phải là vì liên kết cảm tình, mà là vì trừng phạt những người này lại dám dĩ hạ phạm thượng*, mục vô pháp kỷ**, ngay cả ta chúng cũng không coi vào đâu.

*dĩ hạ phạm thượng: lấy nhỏ (mạo) phạm lớn

*mục vô pháp kỷ: trong mắt không có luật pháp

Ban đầu, bầu không khí coi như náo nhiệt. Nhưng ta từ đầu tới đuôi không nói một lời. Vì vậy, sau thời gian uống cạn tuần trà. Bọn họ liền yên tĩnh trở lại.

"Chúng tiểu nhân vào vương phủ lâu như vậy, được Quận chúa nhiều lần chiếu cố, thật sự vô cùng cảm kích. Quận chúa, tiểu nhân kính người một ly." Triệu Nhất Khanh dẫn đầu đứng lên. Lấy lòng ta nói.

Người này đúng là thông minh, có điều chờ chút nữa ta xem hắn còn cười nổi hay không.

Chuyện xảy ra vào buổi chiều bọn họ phỏng chừng còn chưa biết. Những tên đạo sĩ này bình thường cũng không thể ở trong Vương phủ chạy loạn, chỉ có thể ở lại đan thất hoặc là ở trong phòng mình nghiên cứu sách cổ, tìm kiếm bài thuốc bí truyền Trường Sinh Bất Lão.

"Không dám, không dám, Triệu đạo trưởng ngài là tâm phúc hiện nay của phụ vương ta. Ta sao dám để cho ngài mời rượu, tới, nên là tiểu nữ ta mời ngài một ly." Ta cầm ly ngọc lên, uống một hơi cạn sạch.

"Quận chúa không hổ là nữ trung hào kiệt, chúng tiểu nhân có thể gặp được Vương Gia và Quận chúa, thật sự là có phúc ba đời. Ha ha." Triệu Nhất Khanh cười gian trá. Ta dĩ nhiên cũng đáp lại hắn.

"Hôm nay tuy nói là mời tiệc các vị, thế nhưng ngày xưa yến khách quá nhiều, nói thật, ta còn thật không biết nên mời các vị ăn cái gì mới tốt. Các vị vừa xưng học giả, đạo sĩ, người có tri thức, có học thức. Không bằng giúp ta nghĩ một số chủ ý? Làm nhiều kiểu mới mọi người thử một phen? Cũng có thể coi là bày mưu tính kế, nói không chừng đánh bậy đánh bạ có thể ngộ ra phương pháp trường sinh?"

"Quận chúa nói rất đúng. Không dối gạt Quận chúa, chúng tiểu nhân mặc dù là người tu đạo, nhưng được Vương Gia chi ân, mỗi ngày thịt cá, thật sự là có chút. . . . . Không biết Quận chúa có ý kiến gì hay không?" Triệu Nhất Khanh lại tiếp tục nói. Phía dưới lập tức một đám người ồn ào theo.

Quả thực chính là đám người ô hợp. Không biết phụ vương ta có mắt mờ chân chậm hay không, lại tin lời đám hỗn trướng này. Còn đạo sĩ, thật sự người tu đạo sẽ mỗi ngày thịt cá? Thậm chí sẽ có vợ con?

Ta mỉm cười, cưỡng ép đem bất mãn dằn xuống đáy lòng, "Chư vị, như vậy, các vị đã nghĩ ra có gì còn có thể tham gia?"

Ta một bên nhấp môi rượu, một bên nhìn bọn họ thảo luận. Đột nhiên, một tên thị vệ chạy vào, quỳ một chân xuống nói, "Quận chúa, Vương gia nói có chuyện muốn cùng ngài thương lượng, bảo ngài sau một canh giờ đi vào gặp Vương gia."

"Hử? Phụ vương ta có thể có việc gấp gì?" Ta nheo mắt lại, hờ hững nói.

"Chuyện này…" Người nọ có chút muốn nói lại thôi.

"Cứ nói đừng ngại." Ta đứng dậy, chậm rãi đi xuống.

"Các nơi bởi vì đánh trận mà lương thảo ít ỏi, nghe nói xuất hiện hiện tượng người ăn thịt người, cho nên Vương gia muốn cùng Quận chúa thương lượng, làm sao áp chế." Thị vệ kia nói xong, liền ngoan ngoãn lui xuống. Để lại một viện mọi người thảo luận dị thường vui vẻ.

"Nghe nói, thời cổ, lúc đánh trận, hiện tượng người ăn thịt người cũng từng phát sinh qua, cũng từng có người yêu thích ăn thịt người. Còn có cố sự Trụ vương* gϊếŧ Bá Ấp Khảo đem làm thành thịt viên. Nói như vậy, thế nhưng chúng tiểu nhân thật đúng là muốn thử một chút mùi vị thịt người này." Một tên tuổi còn trẻ dưới trướng Triệu Nhất Khanh nói.

*vua Trụ (tương truyền là một bạo chúa)

"Hả? Thịt người? Nói thật, trong các vị đại sư, nhất định có người đã từng thử đúng không? Bằng không, sẽ không động ý niệm như vậy?" Ta cười lạnh một tiếng, để cho các ngươi mắc câu, đơn giản như vậy. Chỉ cần một người thị vệ nhỏ chỉ điểm.

"Nói không sợ Quận chúa cười chê, mấy người bọn tiểu nhân, ở những năm hỗn loạn trước đây, đã ăn qua thịt người, lúc đó, rất nhiều người đều ăn qua, chẳng qua là chuyện này sau đó bị áp chế, không có người nào dám nhắc tới." Mấy vị phương sĩ lâu năm bắt đầu tranh nhau kể ra.

"Vậy sao? Vậy chư vị còn nhớ hương vị thế nào không?" Ta tiếp tục cười cười, trong đầu đang hồi tưởng một màn trưa hôm nay sau giờ ngọ lúc đẩy cửa ra.

Ta muốn đám người đem mệnh lệnh của ta không đặt ở trong mắt gϊếŧ chết, hơn nữa, muốn hắn chết vô cùng thê thảm. Ta cũng phải để những tên phương sĩ này khai mở nhãn giới, đỡ cho bọn họ cả ngày lẫn đêm tràn đầy tinh lực, suy nghĩ phương pháp rách nát.

"Lâu năm lâu ngày, nào còn nhớ a." Người trong phòng cười phá lên.

"Tốt lắm. Hôm nay xem ra mọi người cũng muốn thử một chút mùi vị này. Trên tay ta vừa vặn có một tội phạm, không bằng sẽ theo ý của mọi người. Đem hắn trói tới, để cho mọi người chọn vị trí thích hợp với mình, như thế nào?" Ta vỗ tay, một cỗ thân thể nam nhân không mảnh vải bị đặt ở trên ván gỗ được mang vào.

Trên đầu hắn bao phủ băng đen, bọc nhiều tầng, trong miệng cũng nhét vải bố, không cho hắn lộ ra âm thanh ra ngoài.

Tay chân đều bị còng xích lại. Không thể động đậy.

"Quận chúa, có phải muốn bộ phận cũng có thể phải không?" Một đám người vây quanh nam tử, ta thậm chí có thể cảm giác được bọn họ không kịp chờ đợi.

"Đương nhiên. Ta tạm thời có chuyện muốn đi ra ngoài một chút. Mời các vị từ từ hưởng dụng. Đừng nói ta không có nói cho các vị, người này trời sinh lớn lên đáng ghê tởm, hôm nay lại bị ta hành hình, các vị ngàn vạn lần không nên đem đầu hắn mở ra, để tránh hù dọa mọi người." Ta nhẹ nhàng bỏ lại một câu nói. Xoay người rời khỏi trắc viện.

Ta nghĩ, hôm nay, ta cũng có thể không cần tới rồi. . . .

Tối hôm nay phỏng chừng sẽ có người sẽ khóc so với cười còn khó xem hơn.

=============

Editor: Ăn thịt người aaaaaaaaaaaa. Lần đầu đọc với edit thể loại này, sau này sẽ còn nhiều mọi người nên chuẩn bị tinh thần.

Beta: Trụ Vương theo ý của Đát Kỷ gϊếŧ Bá Ấp Khảo sau đó vo thành từng viên thịt, đem đến cho Tây Bá Hầu Cơ Xương chính là cha của Bá Ấp Khảo ăn. Ai muốn tìm hiểu thêm có thể xem phim Đát Kỷ - Trụ Vương của TVB nha.