Chương 17: Rất vui được gặp bạn (1)

Hôm nay là ngày mười lăm tháng Giêng, Tết Âm lịch còn đúng một ngày. Theo thường lệ, hôm nay sân vận động phía Nam thành sẽ có biểu diễn pháo hoa.

Đối với một huyện thành nhỏ có tổng dân cư không đến 30 vạn thì một màn biểu diễn pháo hoa lớn giống như buổi lễ Xuân Vãn long trọng vậy. Cứ đến buổi tối hôm nay gần như từng nhà đều sẽ ra cửa xem biểu diễn pháo hoa.

Buổi biểu diễn pháo hoa bắt đầu vào 8 giờ tối, vì sự an toàn của người dân nên lúc 7 giờ con đường quanh sân vận động đã được canh gác nghiêm ngặt, cho nên buổi tối ngày hôm nay các trường học lớn ở huyện thành đều sẽ tan học trước.

Nếu là bình thường buổi tối những học sinh lớp 8 ở Nam thành 8 giờ mới có thể tan học.

Bắt đầu buổi chiều chỉ có hai tiết chính sau đó là tự học.

Không khí Tết Nguyên Tiêu đến gần, rất ít học sinh có thể ngồi yên được trong lớp tự học.

Tiếng chuông tan học đến lúc 6 giờ, phần lớn học sinh đều làm ra vẻ nghiêm túc làm bài nhưng đến thời khắc chuông reo thì một nhóm diễn viên nhỏ trong nháy mắt ném hết bút, đóng sách, tuỳ tiện túm lấy cặp sách đeo lên mông chạy đi.

Thoải mái!

Một tầng có mười hai lớp, có bốn lối ra vào, lớp 8 số ba đúng ngay bên cạnh của phía đông lối ra vào thứ nhất vì vậy mỗi khi đến lúc tan học, cửa của lớp số ba đều cực kì náo nhiệt.

Hôm nay tổ trực của Hứa Đông Nhược phải ở lại trực nhật. Sau khi thu dọn xong sách vở Hứa Đông Nhược liền đi đến cuối phòng học lấy chổi.

Khu vực cô cần dọn vệ sinh là sàn nhà của phòng học, khối lượng công việc thật ra không nhiều, nhưng lúc cô sắp sửa quét dọn xong, tổ trưởng bỗng nhiên đi tới, muốn đổi cho cô làm việc khác.

Tổ trưởng là một nam sinh tên là Trần Hải Minh trông sáng sủa, đeo một cái kính đen nhìn qua đúng là lịch sự thanh cao nhưng việc làm vừa rồi một chút cũng không lịch sự.

“Hứa Đông Nhược cậu đừng quét rác nữa, đi lau bảng đi” Trần Hải Minh một câu chào cũng không có, còn dùng giọng điệu sai khiến: “Để Tôn Mộng Dĩnh quét rác”.

Khoảng thời gian học sinh của mỗi người, trong toàn khối luôn có một vài người có tiếng là những học sinh nổi tiếng khắp trường như vậy. Những học sinh nổi tiếng đều có phương thức nổi danh khác nhau, có người lớn lên trông đẹp trai hoặc là xinh đẹp người người theo đuổi vô số. có vài người bởi vì nghịch đến nỗi mà không coi ai ra gì, đàn em đi xếp thành đàn. còn vài người bởi vì có thành tích học tập xuất sắc, vài người còn lại có hai yếu tố hoặc là có tất cả.

Tôn Mộng Dĩnh chính là học sinh nổi tiếng nhất của sơ trung năm hai Nam thành bởi vì cô lớn lên xinh đẹp, gia đình điều kiện tốt lại giỏi giao tiếp với mọi người. Trong toàn khối từ những nam sinh nghịch ngợm đến nam sinh có thành tích tốt đều là ca ca của cô, hơn nữa giọng của cô còn đặc biệt ngọt ngào, lúc cô nói chuyện yêu kiều mà mềm mại, một tiếng ca ca gần như có thể khiến đối phương kêu cấp cứu.

Ví dụ như trong toàn khối có một nam sinh tên là Vương Tử Hàng, lớn lên cao ráo lại đẹp trai được sơ trung đồng ý công nhận là hotboy, cười lên đáy mắt tựa như ẩn giấu tinh quang, nhìn qua lại như ánh nắng mặt trời, hơn nữa hắn học tập cũng tốt như là nam chính bước ra từ trong tiểu thuyết thanh xuân vườn trường, đặc biệt lấy lòng được nữ sinh thích, mỗi lần chơi bóng rổ đều sẽ có một đám nữ sinh vây xem.

Tôn Mộng Dĩnh vừa thấy Vương Tử Hàng đến liền sẽ ngọt ngào mà kêu một tiếng: “ Hàng ca ca.”

Như này thì có nam sinh nào đỡ được? Vương Tử Hàng không hề chống cự mà quỳ gối dưới váy thạch lựu* của cô nhưng Tôn Mộng Dĩnh lại không đồng ý thổ lộ của Vương Tử Hàng: “Thực xin lỗi nha, tôi chỉ xem cậu như là anh trai.”

* Người đàn ông tôn thờ người phụ nữ xinh đẹp đến khuynh đảo

Đầu tiên là được Vương Tử Hàng thổ lộ.

Sau đó lại từ chối Vương Tử Hàng, chuyện này được truyền khắp nơi khiến cho mức độ nổi tiếng của Tôn Mộng Dĩnh tăng cao, thuận lý thành chương được mọi người công nhận là hot girl, người hâm mộ đông đảo.

Trần Hải Minh chính là người hâm mộ của Tôn Mộng Dĩnh hơn nữa còn quan tâm đến đặc biệt ân cần.

Hứa Đông Nhược chướng mắt nhất chính là loại người Trần Hải Minh này, Tôn Mộng Dĩnh còn không để danh phận lốp xe dự phòng cho hắn, hắn còn quan tâm như vậy, cũng không biết là tình yêu khiến người ta mù mắt hay là vốn dĩ hắn đã mù sẵn rồi.

Cho nên đối mắt với việc Trần Hải Minh đổi công việc cho cô, Hứa Đông Nhược trực tiếp từ chối: “Không đổi.”

Cô cũng không phải kẻ ngốc, nếu không phải Tôn Mộng Dĩnh yêu cầu thì Trần Hải Minh sẽ đến tìm cô đổi công việc sao? Sớm không tới muộn không tới, còn cố tình tới lúc cô sắp quét xong rõ ràng chính là cố ý.

Nhưng giọng điệu của cô cũng không có khiêm nhượng, chẳng qua là dùng một loại giọng điệu không kiêu ngạo cũng không nịnh nọt cho thấy thái độ của chính mình.

Nhưng mà Trần Hải Minh càng thêm tức giận. Bởi Tôn Mộng Dĩnh đang nhìn hắn, hắn không thể ở trước mặt nữ thần để bị mất mặt được hơn nữa chuyện này vẫn là Tôn Mộng Dĩnh chủ động tới năn nỉ hắn: “Minh ca ca, hôm nay tôi bị đau bụng không thể đυ.ng tới nước lạnh,cậu có thể đừng cho tôi lau bảng được không?Cho tôi đi quét rác đi. Cầu xin cậu đấy ~”

Nghe một tiếng “Minh ca ca” cùng với “ Cầu xin cậu ~” hắn liền không thể để cô thất vọng được!

Trần Hải Minh hùng hổ mà trừng mắt với Hứa Đông Nhược, giọng cũng lớn hơn hướng về cô mà hỏi: “ Cậu dựa vào cái gì mà không đổi? Cậu là tổ trưởng hay tôi là tổ trưởng?”

Tính tình của Hứa Đông Nhược lập tức nổi lên, so với Trần Hải Minh còn lớn hơn nữa, đem cây chổi trong tay ném tới hai cánh tay khoanh trước ngực, mặt không có biểu cảm mà nhìn chằm chằm vào Trần Hải Minh lạnh lùng nói: “Tôi cảnh cáo cậu hôm nay là Tết Nguyên Tiêu, là ngày vui cậu đừng có ép tôi phải đánh người.”

Tuy rằng cô mới mười bốn tuổi nhưng lại cao 166cm so với Trần Hải Minh 170cm cũng không chênh lệch là bao nhiêu, hơn nữa so với vóc dáng của nữ sinh với nam sinh hai người cùng chạm mặt với nhau nhưng Trần Hải Minh vẫn không chiếm được ưu thế.

Càng quan trọng là khí chất của Hứa Đông Nhược có thể khiến Trần Hải Minh bị ném xa tận mười con phố.

Nhìn trên người Hứa Đông Nhược sâu bên trong còn có thể thấy bóng dáng của Trịnh Bất Phàm.

Vào lúc cô 6 tuổi rưỡi vừa mới đi theo Trịnh Bất Phàm về nhà, lúc đó tính tình cũng tương đối mềm yếu cho nên luôn bị mấy đứa trẻ khác bắt nạt, bọn họ mắng cô là một đứa trẻ không biết nghe lời cho nên mới bị ba mẹ bỏ rơi.

Lúc ấy cô không dám phản kháng cũng không dám nói với người khác bởi vì họ đe doạ cô rằng là không thể nói với người nhà nếu không sẽ thả chó săn cắn cô, cho nên cô luôn một mình chịu đựng mà rơi nước mắt.

Trên thế giới này không phải đứa trẻ nào cũng lương thiện, tốt bụng, ngây thơ đáng yêu, cũng không phải từ nhỏ đã có chỉ là một vài đứa trẻ từ nhỏ đã học được ỷ mạnh hϊếp yếu.

Lúc ấy Hứa Đông Nhược không dám nói cho người khác, càng không dám phản kháng chính vì thế đám trẻ kia không coi ai ra gì dùng dây thừng để trói tay cô ra đằng sau giống như con chó, cô bị trói ở phía trước chạy đi còn bọn họ ở phía sau đuổi, cùng lúc đó còn ném đá vào cô, miệng thì vui vẻ mà hô to: “ Đồ con chó!”

Lần tiếp theo cô bị đá ném vào đầu, mặt chảy đầy máu nhưng không một ai trong đám họ thừa nhận mình là người ném cô bị thương.

Buổi tối ngày hôm đó, cô về nhà với khuôn mặt đầy máu. Ông nội cùng với Trịnh Bất Phàm ép hỏi cô mới không có cách nào giấu giếm sự thật, khóc lóc nói ra sự thật mình bị bắt nạt.

Ông nội đau đến tận tim can, Trịnh Bất Phàm tức giận.

Ngày hôm sau Trịnh Bất Phàm cùng cô đi tìm bọn họ đòi lại công bằng. Vào năm ấy cô bảy tuổi, Trịnh Bất Phàm mười tuổi, đám trẻ con bắt nạt cô tầm khoảng bảy, tám tuổi. Một mình Trịnh Bất Phàm có thể đánh hết đám bọn họ nhưng hắn không có ra tay mà để cho cô tự đánh.

Buổi chiều hôm ấy sau khi tan học, Trịnh Bất Phàm giúp cô tìm được mấy đứa trẻ thường xuyên bắt nạt cô, sau đó bắt đầu dạy cô đánh như thế nào. Hắn duỗi tay chỉ vào một đứa trẻ trong đám nói: “ Muốn đánh thắng thì phải đánh tên cầm đầu trước, thằng này vừa nhìn đã biết chính là thủ lĩnh, em chỉ cần đánh hắn ngã xuống tất cả còn lại không phải vấn đề”

Trịnh Bất Phàm là cô nhi không cha không mẹ thường xuyên bị người ta bắt nạt như quả hồng mềm. Bởi vì không có chỗ dựa nên rất dễ bị bắt nạt. Sẽ có một vài đứa trẻ bị bắt nạt ngày càng yếu đuối nhưng cũng có một vài đứa trẻ sẽ trở lên mạnh mẽ.

Trịnh Bất Phàm chính là đứa trẻ bị bắt nạt mà trở lên mạnh mẽ. Hắn sẽ không chủ động gây chuyện với người khác nhưng tuyệt đối cũng không để người khác khinh mình. Từ nhỏ đến lớn, hắn đã biết bao lần đánh nhau với đám trẻ bắt nạt hắn, ban đầu còn bị chọc tức nhưng sau đó không ai dám chọc giận hắn nữa, điều này ngày càng chứng minh sự lợi hại của hắn.

Thiếu niên như sói không cam chịu bị áp bức mà rèn luyện chính bản thân mình trưởng thành bằng cách chém gϊếŧ.

Tuy rằng có Trịnh Bất Phàm chống lưng cho cô nhưng trước kia Hứa Đông Nhượng chưa bao giờ đánh nhau nên căn bản không dám đi lên đánh đứa bé thủ lĩnh kia.

Trịnh Bất Phàm không nói gì thêm trực tiếp đẩy cô lên phía trước.

Thủ lĩnh của đám trẻ kia còn tưởng Hứa Đông Nhược tiến lên đánh nhau, trực tiếp tát vào mặt cô.

Hứa Đông Nhược trong chốc lát ngây người sau đó lộ ra sự tức giận - con chó bị đánh còn cắn người huống chi là con người? Hơn nữa sau lưng cô còn có người chống lưng, cô còn sợ gì nữa liền giơ tay cho hắn một cái tát.

Từ lúc đó, thế giới mở ra một cánh cửa mới

Tuy đánh nhau là không đúng nhưng nhất định phải học được cách bảo vệ chính mình. Những lúc bị sỉ nhục phải học được cách phản kháng, tôn nghiêm cùng thân thể không thể dễ dàng bị dẫm đạp, muốn sống phải có năng lực bảo vệ chính mình.

Khi cô ở dưới sự bảo vệ của Trịnh Bất Phàm dần dần học được cách phản kháng, học xong cách bảo vệ chính mình càng muốn trở lên lợi hại hơn.

Trịnh Bất Phàm đã dạy cho cô một đạo lý: Làm người thì không nên kiêu ngạo, không làm hại người khác không chủ động trêu chọc người khác nhưng tuyệt đối không được để người khác bắt nạt.

Gần đèn thì sáng gần mực thì đen, ở cùng Trịnh Bất Phàm chung sống lâu dài tính tình của Hứa Đông Nhược cũng ngày càng giống hắn thậm chí trò còn giỏi hơn thầy bởi nếu Trịnh Bất Phàm là nhị đại gia thì cô so với nhị đại gia còn giỏi hơn, bởi vì mỗi ngày nhị đại gia đều quan tâm cô, đem vị thế của cô so với nhị đại gia cao hơn, nhị đại gia còn không dám chọc cô thì cô như thế nào sẽ cho qua mà đồng ý với Trần Hải Minh.

Khí thế của Hứa Đông Nhược so với Trần Hải Minh còn mạnh hơn nhiều, trong nháy mắt Trần Hải Minh trở nên lúng túng nhưng nghĩ lại bản thân mình là một đứa con trai sao lại có thể bị một đứa con gái doạ nạt? Vì thế lại thẳng sống lưng quát lên: “Cậu muốn bị ăn đánh sao?”

Hắn giống như dùng hết sức lực mà rống lên lại thu hút sự chú ý của mọi người trong lớp.

Hiện tại trong lớp có ba nữ sinh, bốn nam sinh, trong ba nữ sinh trừ Hứa Đông Nhược thì còn lại là Tôn Mộng Dĩnh và một người bạn tốt của ả là Chương Ngọc Kiều.

Tiếng rống của Trần Hải Minh có vẻ như đã làm hai nữ sinh sợ hãi, vốn dĩ là đứng chung nên hai nữ sinh theo bản năng mà ôm nhau đều là vẻ mặt thấp thỏm lo âu giống như con thỏ đã chịu phải hoảng sợ.

Chương Ngọc Kiều kéo dài giọng điệu âm thanh yêu kiều oán trách: “Cậu làm gì vậy?”

Tôn Mộng Dĩnh nũng nịu còn che đi tai mình: “ Đáng ghét, doạ chết tôi rồi”

Trần Hải Minh càng thêm đắc ý giống như việc doạ sợ hai nữ sinh mềm yếu là một việc rất có mặt mũi như là hắn thật dũng mãnh và lợi hại.

Trông Trần Hải Minh như vậy Hứa Đông Nhược càng thấy phiền muốn đánh hắn tỉnh, Bàn Tơ Động nhiều nhện tinh như thế mà còn chưa dụ được Đường Tăng, chưa kể lúc này mới hai con nhện tinh đã biến ngươi thành như thế này?

Mặt cô không đổi sắc mà hít một hơi thật sâu nhìn chằm chằm vào Trần Hải Minh một bên vén tay áo một bên giọng điệu nhàn nhạt mở miệng: “Tôi thực sự muốn đánh cho cậu tỉnh”

Trần Hải Minh thấy Hứa Đông Nhược không giống như nói đùa, lại lần nữa lúng túng nhưng là đang ở trước mặt Tôn Mộng Dĩnh hắn tuyệt đối không thể quá mức lúng túng. Hoặc là không làm hoặc là đã làm thì làm đến cùng, dứt khoát tiên hạ thủ vi cường*, trước tiên nghĩ cho Hứa Đông Nhược một cái tát rồi nói tiếp.

* Nếu có thể ra tay trước thì sẽ chiếm thế mạnh, nếu ra tay sau đối thủ thì sẽ gặp tai họa

Trần Hải Minh đột nhiên nâng tay phải nhưng lúc hắn chuẩn bị xuống tay đánh Hứa Đông Nhược thì có một bàn tay to như thiết chưởng gắt gao.

Mà nắm ở cổ tay của hắn.

Giây tiếp theo có một thanh âm sắc bén từ phía sau hắn truyền tới: “ Ngươi hẳn là muốn chết đi?”

Trần Hải Minh theo bản năng mà quay đầu lại nhưng mà chiều cao của hắn chỉ nhìn đến ngực của người đó, ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy rõ mặt của người đó.

Là hotboy của trường cao trung, Trịnh Bất Phàm

Tác Giả có lời muốn nói: Khụ khụ, nhỏ giọng nhắc nhở một câu, chương tiếp theo có tình địch của Trịnh tổng lui tới, đoán xem là ai? >