Chương 20: Rất vui được gặp bạn (4)

Trên đường về, Trịnh Bất Phàm chở Hứa Đông Nhược, còn Vương Dũng một mình đạp xe.

Mới đầu, bọn họ ba người đều không có ai nói chuyện, không khí tương đối xấu hổ.

Vương Dũng cảm thấy đều là tại mình bày trò đùa vui quá trớn mới tạo thành cục diện hiện tại. Càng nghĩ trong lòng càng thấy khó chịu, quay đầu nhìn sắc mặt hai anh em bọn họ một chút, ho nhẹ một tiếng, phá vỡ bầu không khí xấu hổ:

“Ừm cái kia, Đông Nhược hay là em tính xem khi nào học đi xe đạp nha?”

“Em không nghĩ sẽ học.” Hứa Đông Nhược ngồi ở yên sau xe đạp, vòng tay ôm thật chặt eo của Trịnh Bất Phàm.

Vương Dũng:

“Vì sao em không định học đi xe đạp? Anh không đồng ý, em nhất định phải học!”

Hứa Đông Nhược không phục: “Có liên quan gì với anh sao?”

Vương Dũng vội đáp trả:

“Mỗi ngày anh đều đạp xe chở em đi học, đón em tan học, em nói xem có liên quan gì?”

Hứa Đông Nhược không nói lại được anh, nhưng cô vẫn không có ý muốn học, hay nói đúng hơn là không dám học. Vì vậy lại tự mình tìm cớ: “Không ai dạy em học.”

Vương Dũng xung phong nhận việc: “Anh dạy cho em!”

Hứa Đông Nhược: “……”

Bởi vì anh, người ta mới không dám học đạp xe, vậy mà lại để anh dạy em? Đây là muốn cùng nhau gãy tay, gãy chân cùng nhau bó bột sao?

Nhưng Hứa Đông Nhược còn chưa kịp mở miệng phản đối, Trịnh Bất Phàm đã thay cô từ chối: “Không cần cậu dạy.”

Vương Dũng:

“Cậu còn không cho em ấy học đạp xe? Cậu còn không biết em cậu hiện tại ngày càng nặng sao? Tôi vì cái gì mà gầy như vậy? Còn không phải mỗi ngày làm tài xế chở em ấy sao!”

Kỳ thật Hứa Đông Nhược một chút cũng không nặng, anh cũng chỉ là nói vậy thôi, ba người bọn họ từ nhỏ lớn lên cùng nhau, lúc ở cạnh nhau đều thường xuyên gây lộn.

Hứa Đông Nhược tức giận trừng mắt nhìn anh: “Vương Dũng anh muốn chết sao?”

Trịnh Bất Phàm:

“Đừng để ý đến cậu ta, cậu ta chính là một đại cô nương, vai không thể gánh tay không thể động, bản thân còn không thể mang nổi, tất nhiên sẽ cảm thấy em nặng.”

Hứa Đông Nhược nghe xong liền đắc thắng cong môi cười.

Vương Dũng: “Hai anh em cậu như thế nào lại không chịu nói lý vậy!”

Trịnh Bất Phàm: “Tôi cũng chưa nói là không dạy em ấy.”

Hứa Đông Nhược ngẩng đầu nhìn Trịnh Bất Phàm, kinh ngạc nói: “Ý anh là sao?”

Trịnh Bất Phàm: “Anh dạy em học.”

“Nhưng em không muốn học.” Cô đầy vẻ bất đắc dĩ, không tình nguyện.

Trịnh Bất Phàm chân thật đáng tin: “Không được, em phải học.”

Vương Dũng: “Đúng vậy! Cần thiết học!”

Hứa Đông Nhược: “Em đã nói là em không muốn học……”

Trịnh Bất Phàm: “Học xong có khen thưởng.”

Hứa Đông Nhược nháy mắt hăng hái: “Thưởng cái gì?”

Trịnh Bất Phàm: “Em muốn được khen thưởng cái gì?”

Hứa Đông Nhược do dự một chút:

“Em muốn vở ghi chép bìa bằng da có được không?”

Những cô bé cấp 2 luôn thích mua bút và sách vở, không cần biết là có dùng hết hay không, chỉ cần chúng đẹp liền mua. Hứa Đông Nhược biết nhà mình không có điều kiện như thế, cho nên chưa bao giờ mua đồ linh tinh, chỉ mua loại vở ghi nào phải vừa tiện nghi vừa rẻ tiền. Nhưng dù sao cô cũng là con gái, cũng thích vở đẹp, cho nên cô cũng rất muốn một quyển.

“Không cần quá nhiều, một quyển là được!” Cô vội vàng nói thêm, “Em chỉ cần một quyển!”

Trịnh Bất Phàm không chút do dự mà đồng ý: “Được, chờ em học được đạp xe, anh liền mua cho em.”

Ông nội kiếm tiền không dễ dàng gì, mà tiền cũng cần phải dùng nhiều, có điều, dù sao cậu còn có học bổng —— cậu thi vào trường cấp 2 số 1 Nam Thành với thành tích tốt nhất tỉnh, không chỉ có tiền thưởng học bổng cao mà học phí ba năm cấp 3 cũng được miễn phí.

Hứa Đông Nhược siêu thỏa mãn: “Được rồi, mọi chuyện đã định, đừng có gạt em!”

Trịnh Bất Phàm cười đáp:

“Không lừa em, cuối tuần này anh sẽ dạy em tập đi xe, cùng ngày nếu em học được anh liền mua cho em.”

“Vậy anh chuẩn bị tiền luôn đi.” Hứa Đông Nhược quả quyết sẽ thành công.

Vương Dũng nhìn Trịnh Bất Phàm nói:

“Chờ em gái cậu học đi được xe đạp, tôi liền mời cậu ăn cơm, cảm ơn cậu đã giải phóng cho người lao động vất vả này.”

Hứa Đông Nhược trợn tròn mắt xem thường: “Gϊếŧ!”

Vương Dũng không phục:

“Em còn muốn ‘gϊếŧ’? Nếu không phải bởi vì anh mỗi ngày đưa đón em đi học, bọn họ có thể cảm thấy hai ta có điều gì không đúng sao? Không có bạn nữ nào viết thư tình cho anh đều là bởi vì em đó!”

Hứa Đông Nhược buột miệng thốt ra:

“Anh đừng nói mình em, tại sao lại có người viết thư tình cho em? Còn không phải bởi vì anh…… Ai!”

Cô còn chưa nói xong, xe đạp bỗng nhiên dừng lại, nếu không phải cô kịp thời ôm chặt eo Trịnh Bất Phàm, thì thế nào cũng sẽ ngã xuống đường.

Trịnh Bất Phàm bóp chặt phanh xe, quay đầu hỏi cô: “Ai viết thư tình cho em?”

“Có nói anh cũng không biết được.” Các bạn nữ xinh đẹp luôn không thiếu người theo đuổi, Hứa Đông Nhược tuy rằng không nổi tiếng bằng Tôn Mộng Dĩnh cùng khối, nhưng cũng có không ít chàng trai thích cô.

Nhưng mà các bạn nam đó cô đều không thích. Sớm đã có người mình mến mộ ở trước mặt, không ai có thể so sánh được với Trịnh Bất Phàm ở trong lòng cô.

“Nhưng em đều từ chối rồi.” Cô còn tưởng rằng Trịnh Bất Phàm đang nghi ngờ cô yêu sớm, vội vàng giải thích nói, “Em chính là muốn làm một người học hành chăm chỉ.”

Trịnh Bất Phàm vẫn là không yên tâm, nghiến răng nghiến lợi:

“Hứa Đông Nhược, nếu như dám để cho anh phát hiện em yêu sớm, em cứ chờ xem.”

Hứa Đông Nhược: “………… Ồ.”

Sau đó Trịnh Bất Phàm lại đạp xe đi tiếp.

Vương Dũng dừng lại phía trước không xa chờ bọn họ, nghe được rõ ràng cuộc nói chuyện của hai người. Ngay sau đó, trong đầu anh hiện lên 5 chữ: Cực kỳ giống tình yêu.

8 giờ bắn pháo hoa, ba người hẹn nhau ra khỏi nhà lúc 7 giờ 20 phút để đi quảng trường Nam Thành xem pháo hoa.

Về đến nhà cũng đã hơn 7 giờ, ông nội đã nấu xong bữa tối. Hai đứa trẻ mới vừa vào cửa ông cụ đã giục nói:

“Sao lại về muộn thế? Nhanh đi rửa tay còn ăn cơm, bằng không trễ giờ đi xem pháo hoa mất.”

Buổi bắn pháo hoa diễn ra ở sân vận động Nam Thành, sau 7 giờ, những con đường xung quanh đều giới nghiêm, cho nên hầu hết người đi ra ngoài xem pháo hoa đều sẽ đi đến quảng trường Nam Thành —— trong quảng trường không cấm hút thuốc, cũng là nơi cách sân vận động gần nhất.

Trịnh Bất Phàm vào phòng vệ sinh rửa tay, Hứa Đông Nhược đi vào phòng bếp rửa tay. Khi xoa xà phòng thơm thơm trên tay, Hứa Đông Nhược nói: “Ông ơi, ông đi với chúng con đi.”

Ông cụ vừa bưng cháo cho hai đứa, vừa nói:

“Ông không đi, ông ở nhà xem tivi, tivi đang phát sóng trực tiếp, có gì không giống ngoài đó đâu?”

Hứa Đông Nhược tiếp tục khuyên can: “Xem tivi một mình sẽ không thú vị, phải không ông?”

Ông cụ có chút cố chấp:

“Không đi, trên quảng trường nhiều người qua lại, ông không thích chỗ đông người náo nhiệt.”

Khi về già, người ta liền thích yên tĩnh, xung quanh quá nhiều người, sẽ choáng váng đầu óc,

“Ông còn có hai cái đế giày chưa làm xong, đêm nay nếu làm xong ngày mai là có thể bán rồi.”

Trước khi ông cụ nhận nuôi Đông Nhược, ông đã mưu sinh bằng nghề sửa giày cho người ta rồi, tuy rằng thu nhập ít ỏi, nhưng cũng miễn cưỡng đủ dùng cho ông và cháu trai. Sau khi nhận nuôi Đông Nhược, chỉ dựa vào việc sửa giày là không đủ. Năm ấy, nhà ga tàu hỏa trước quảng trường đã được chỉnh đốn và cải cách, bất luận là tiểu thương hay người bán rong đều không được tiếp tục dựng sạp bày bán trong quảng trường nữa. Cho nên ông cụ phải tìm cách khác để kiếm tiền mưu sinh.

Cũng may ông cụ là thợ thủ công da lành nghề, có tay nghề, kỹ năng riêng của mình. Một ngày sau khi rời khỏi ga tàu hỏa trước quảng trường, ông liền tìm đến chợ đầu mối để mua một lô nguyên liệu, tự mình ở nhà làm giày.

Bởi vì tiền vốn không nhiều lắm, cho nên lần đầu tiên ông cũng không có mua quá nhiều nguyên liệu, chỉ làm bốn đôi giày và mấy cái móc chìa khóa. Sau khi làm xong, ông ra ngoài bán chiếc xe ba bánh nhỏ cũ nát đi, cuối cùng dựng một quầy hàng nho nhỏ ở cổng một nhà máy cơ khí nào đó, vừa đóng giày, vừa sửa giày và bán giày.

Mới đầu, công việc kinh doanh không được tốt lắm, gần như không người nào hỏi thăm và quan tâm, ba ngày cũng không bán được một đôi nào. Nhưng ông cụ không bao giờ bỏ cuộc, một tháng sau, kiên trì của ông cuối cùng cũng được đền đáp.

Tay nghề của ông tốt, giày ông làm ra vừa đẹp vừa bền, giá cũng rẻ cho nên những khách đã từng mua giày của ông về đều sẽ giới thiệu cho hàng xóm, bạn bè mình. Do đó mà công việc làm ăn cũng dần được tốt lên.

Mới đầu ông cụ chỉ bán giày vải cùng móc chìa khóa, sau này lại bán thêm giày da, ví tiền, thắt lưng. Tuy rằng năng lực bản thân có hạn, không thể làm ra nhiều sản phẩm, nhưng cũng đủ để nuôi sống hai đứa nhỏ. Hơn nữa hai đứa trẻ cũng đều tài giỏi, mỗi lần thi đều đứng đầu lớp, cho nên dù vất vả mệt mỏi đến đâu, ông lão cũng đều cho rằng điều đó là xứng đáng.

Khi Hứa Đông Nhược không đến trường, mỗi ngày đều sẽ đi theo ông mở quán. Ban đầu cô không quen, mỗi ngày đều mong bố mẹ tới đón cô về nhà. Nhưng hy vọng hết lần này đến lần khác đều không thành, những đứa trẻ hay bắt nạt cô còn không ngừng mắng cô là đồ trứng thối, nếu không cũng sẽ không bị chính bố mẹ của mình vứt bỏ. Dần dà, cô cũng chấp nhận sự thật —— cô bị bố mẹ bỏ rơi, bọn họ không cần cô nữa, và cô không đợi bọn họ được nữa.

Trái tim của một đứa nhỏ rất mong manh và nhạy cảm. Cô chấp nhận hiện thực nhưng không cảm thấy mình là trứng thối, điều này làm cô rất buồn. Vì thế vào một buổi sáng, khi cô đi theo ông nội bày quán, không thể nhịn được nữa liền hỏi ông nội một câu: “Ông ơi, con là đồ trứng thối sao?”

Ông cụ không biết tại sao cô bé lại nghĩ như vậy, vội vàng trả lời:

“Con đương nhiên không phải, Đông Nhược của chúng ta ngoan ngoãn như vậy, hiểu chuyện như thế này sao có thể là trứng thối được?”

Hứa Đông Nhược buồn rầu trả lời:

“Nếu con không phải là đồ trứng thối, bị ghét bỏ, bố mẹ vì cái gì mà không cần con?”

Ông lão lúc này mới hiểu tại sao đứa nhỏ lại buồn, nhẹ nhàng nói:

“Bố mẹ không phải là không cần con, là vì con ở cách xa bọn họ nên hiện tại bọn họ vẫn chưa tìm được con, sớm muộn gì cũng sẽ tìm được con thôi.”

Thực ra, ông đã không nói cho cô bé nghe sự thật. Cảnh sát Tiểu Vương nói rằng, đứa nhỏ này hình như không phải bị lạc mà giống như là bị bỏ rơi. Nhưng ông nội không tin nên nhờ Tiểu Vương điều tra rõ ràng. Khi đó còn hai ngày nữa mới đến ngày quảng trường sửa lại, vì vậy bọn họ đã ở trên quảng trường đợi hai ngày.

Hai ngày sau, Tiểu Vương mang đến tin tức: không tra được tin tức gì, toàn bộ Nam Thành không có ai tên Hứa Bành và Lâm Xảo Thiến, mấy ngày nay cũng không có ai báo cảnh sát rằng có trẻ mất tích.

Vào thời điểm đó, kinh tế cùng khoa học kỹ thuật cũng đều chưa phát triển, ga tàu hỏa chỉ có một cái camera ở lối vào. Tiểu Vương cũng đã kiểm tra giám sát, theo dõi lại xem nhưng camera không thu được gì.

Đây cũng coi như là điều chứng thực lời Tiểu Vương nói: Đứa nhỏ là bị bỏ rơi.

Những đứa trẻ bị bỏ rơi chỉ có một con đường chính là đưa đi cô nhi viện. Ông cụ không nỡ để cô bé nhỏ đến cô nhi viện chịu khổ, vì thế liền nhận nuôi cô. Dưới sự trợ giúp của Tiểu Vương, chú ấy đã đăng ký hộ khẩu cho Hứa Đông Nhược, chú ấy thêm cô bé vào chính hộ khẩu của nhà mình.

Vào ngày hoàn tất đăng ký hộ khẩu, Tiểu Vương nhân tiện hỏi ông cụ một câu: “Hộ khẩu của Bất Phàm còn chưa chuyển qua đây sao?”

Hộ khẩu của Trịnh Bất Phàm vẫn còn ở trong hộ khẩu của gia đình anh, nhưng kỳ thật ông cụ đã sớm làm thủ tục nhận nuôi rồi, nhưng vẫn luôn không chuyển dời hộ khẩu của Trịnh Bất Phàm lại đây mà thôi. Những người thuộc thế hệ cũ luôn có một quan điểm rằng: Trong gia đình cần có một hậu duệ.

Toàn bộ Trịnh gia cũng chỉ còn lại Trịnh Bất Phàm, cho nên ông cụ vẫn luôn không động đến hộ khẩu của anh, bằng không ông sẽ cảm thấy có lỗi với người bạn cũ của mình.

“Tạm thời không động đến, chờ có việc gì rồi nói sau.” Ông nói.

“Cũng đúng, dù sao cũng có thủ tục nhận nuôi, chúng ta bất cứ lúc nào cũng có thể dời.” Tiểu Vương bỗng nhiên nghĩ tới Tiểu Đông nói đùa,

“Trong nhà có cô dâu nuôi từ nhỏ, ở trong cùng một hộ khẩu là không được, không hợp pháp.”

Hiện tại, Hứa Đông Nhược đã ở đây được gần bảy năm, đã sớm không còn nghĩ “Bố mẹ nhất định sẽ tìm đến mình”, thậm chí cô đã không còn nhớ đến bọn họ nữa.

Thời gian có thể làm mờ nhạt đi tất cả, ấn tượng của cô với bố mẹ cũng đã nhạt nhòa đi nhiều. Nếu như có một ngày, hai người bọn họ bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt, cô có thể sẽ không nhận ra.

Cơm nước xong, Hứa Đông Nhược cùng Trịnh Bất Phàm đi tìm Vương Dũng. Vừa ra đến trước cửa hai người bọn họ còn cố ý dặn dò ông cụ: “Ở nhà một mình ông nên hút bớt thuốc lại đi ạ.”

Trên đường tới quảng trường Nam Thành, Trịnh Bất Phàm chở Hứa Đông Nhược trên chiếc xe đạp của anh, Vương Dũng đi một mình một chiếc xe.

Ba người bọn họ ra ngoài trước 7 giờ 20, đến quảng trường Nam Thành đã khoảng 7 giờ 40.

Trên quảng trường chật kín người, nói là biển người cũng không quá chút nào. Cũng may pháo hoa ở trên trời, ngẩng đầu lên là có thể nhìn, nhìn ở đằng trước hay đằng sau cũng không có gì khác biệt.

Ba người bọn họ đứng cuối cùng trong hàng người, nhưng không bao lâu phía sau đã lại đến chật kín người. Hứa Đông Nhược sợ đám đông sẽ lạc mất Trịnh Bất Phàm, vì vậy liền kéo tay anh. Trịnh Bất Phàm theo bản năng mà nắm chặt tay cô, còn dặn dò một câu: “Theo sát anh, đừng để lạc.”

Vương Dũng cũng sợ bị lạc, vì thế cũng kéo tay Trịnh Bất Phàm. Ai ngờ Trịnh Bất Phàm lập tức hất tay cậu ra, vẻ mặt ghét bỏ mà nhìn cậu: “Cậu làm gì vậy?”

Vương Dũng giải thích nói:

“Cậu kéo tay em ấy, tôi kéo tay cậu, ba chúng ta sẽ không bị lạc nhau.”

Trịnh Bất Phàm: “Hai đứa con trai nắm tay nhau? Cậu có bệnh à?”

Vương Dũng không phục:

“Không có lý nào vậy, cậu có thể kéo em ấy, sao cậu không thể kéo tôi?”

Trịnh Bất Phàm: “Không thể!”

Vương Dũng: “Nếu tôi bị lạc làm sao bây giờ?”

Trịnh Bất Phàm: “Cậu không thể tự về nhà sao?”

Vương Dũng: “Em ấy cũng không thể tự về nhà sao?”

Trịnh Bất Phàm ngắn gọn đáp: “Em ấy không thể đi xe đạp.”

Vương Dũng: “……”

Nhìn hai người bên cạnh nắm chặt tay nhau, trong một khắc đó, đầu cậu lại hiện lên năm chữ: Cực kỳ giống tình yêu.