Chương 24: Điên cuồng vì tình yêu (1)

Trường Nam Thành nhất trung cứ hai ca lại được nghỉ nửa ngày —— Chủ Nhật mỗi buổi sáng thường đi học, buổi chiều nghỉ.

Trưa Chủ nhật, Hứa Đông Nhược ăn xong cơm liền đi tìm Vương Dũng, bọn họ hẹn cơm nước xong cùng đi tới trường học tìm Trịnh Bất Phàm. Hắn hôm nay muốn dạy cô lái xe.

Vương Dũng lái xe đưa Hứa Đông Nhược tới trường học, hai người bọn họ đến sân thể dục đúng lúc 12 giờ, Trịnh Bất Phàm còn chưa tới, vì thế hai người liền ở sân thể dục bên cạnh đợi trong chốc lát, nhưng mà chờ mãi chờ mãi, chờ tới tận 12 giờ 15 phút, toàn bộ trường học đều vắng lặng, Trịnh Bất Phàm vẫn chưa tới.

Vương Dũng có điểm sốt ruột, quay sang Hứa Đông Nhược nói: “Nếu không hai ta lên lầu tìm huynh trưởng đi.”

Hứa Đông Nhược do dự mà nói: “Lỡ như giáo viên ở lại dạy quá giờ thì sao? Hai ta đi lên như vậy liệu có nên, có vẻ không ổn lắm.”

Vương Dũng: “Chẳng lẽ hai ta lại không lên lớp, đứng ở cửa nhìn xem, có thể có cái gì đó bất thường?”

Hứa Đông Nhược nghĩ nghĩ, cảm giác Vương Dũng nói cũng rất đúng, sau đó liền cùng hắn đi tới khu dạy học.

Phần lớn học sinh đều đã tan học về nhà, khu nội nửa phần yên tĩnh, nhưng cũng có nhiều học sinh cá biệt đi học tương đối trễ. Hứa Đông Nhược cùng Vương Dũng cùng nhau lên lầu, háo hức gặp gỡ bạn học Trịnh Bất Phàm.

Vị bạn học này họ Lý, cùng Trịnh Bất Phàm quan hệ không tồi, hai người từ sơ trung đã là bạn học cùng lớp, thật đáng tình huynh đệ.

Lý Ly đương nhiên nhận thức được họ là huynh muội tốt, nhìn thấy Hứa Đông Nhược xong chủ động chào hỏi cô: “Đông Nhược à, tới tìm anh trai?”

“Ân.” Hứa Đông Nhược hỏi, “Hắn tại sao còn không xuống dưới?”

“Người hầu mau tới đây, chuẩn bị làm đại sự.” Lý Ly hướng về phía Hứa Đông Nhược chớp chớp mắt, lời nói có ẩn ý mà ám chỉ:

“Hai người trước hết đừng lên vội, bằng không cũng là bóng đèn.”

Hứa Đông Nhược nghe không hiểu lời này, khó hiểu mà truy vấn nói: “Hắn có làm cái gì đại sự đâu? Hai chúng ta tại sao mà lại thành bóng đèn?”

Lý Ly “Sách” một tiếng: “Cô, nha đầu này tại sao lại ngốc như vậy? Huynh trưởng là muốn ngươi tìm chị dâu.”

Hứa Đông Nhược nháy mắt : “Anh, mẹ nó đánh rắm!” Hung hăng mà trừng mắt nhìn Lý Ly liếc mắt một cái, cô nâng bước liền đi, thậm chí so với vừa rồi lên lầu tốc độ càng nhanh, phảng phất lòng bàn chân như dẫm Phong Hỏa Luân.

Lý Ly bị mắng ngốc, ngây ngô mà nhìn Vương Dũng:

“Này nha đầu thúi, tính tình tại sao càng lúc càng khó ưa?”

Vương Dũng đầy đồng cảm, thở dài: “Còn không phải nổi tiếng dữ sao, trong phạm vi mười dặm, không ai dám chọc cô ấy.”

Lý Ly: “Lại như vậy nhan sắc đi xuống về sau ai dám lấy cô ta?”

Vương Dũng: “Này không cần chúng ta bận lòng, gả cho hắn chắc chắn chăm cô cả đời.”

Hứa Đông Nhược có lẽ là một đường chạy chậm thượng lâu. Một cấp tận hai mươi lớp, một tầng lầu mười gian phòng học, Trịnh Bất Phàm ở lớp cao nhị thứ mười lăm, lầu 4.

Phòng học môn không quan, Hứa Đông Nhược chạy một mạch đến cửa phòng học liền thấy Trịnh Bất Phàm, hắn ở ngay bên cạnh vị trí ngồi của một vị nữ sinh, hai người ai nấy tương đối gần, đang tập trung mà thảo luận gì đó.

Đây là một vị nữ sinh thật xinh đẹp, tuy rằng mặc đồng phục, buộc tóc đuôi ngựa khá đơn giản, nhưng cũng khó giấu đi nét hoàn hảo. Cô có nước da trắng, một đôi mắt sáng trong, son môi màu ấm, thoạt nhìn lại toát ra khí phách tràn đầy.

Người này tên Trần Nhạc Du, là bạn học chung lớp Trịnh Bất Phàm, cũng là nữ thần trong toàn khối —— lớn lên xinh đẹp đoan trang lại giỏi giang, hồi kiểm tra đều là học sinh xuất sắc thứ nhì, người ngoài trao danh hiệu: Ngàn năm lão nhị.

Trong toàn khối còn có cái ‘ngàn năm lão nhất’, là Trịnh Bất Phàm. Mỗi lần kiểm tra, bất luận đề khó vẫn là đơn giản, hắn đều có thể đạt điểm cao đứng đầu.

Hai người thoạt một cái lớn lên người vừa cao lại tài giỏi, người còn lại vừa tinh khôi lại xinh đẹp, nhìn thế nào cũng xứng đôi vừa lứa, cho nên liền sinh ra không ít tin đồn về CP này từ những người thích hóng hớt và tạo drama.

Ngày ấy vào buổi sáng lúc chạy thao, Trần Nhạc Du không cẩn thận trẹo chân, thiếu chút nữa liền té ngã, khi đó Trịnh Bất Phàm đúng lúc đứng bên cạnh cô, vì thế liền thuận tay đỡ cô một chút, nào biết đâu lúc sau Trần Nhạc Du vẫn không đứng vững, trực tiếp ngã trong lòng ngực hắn.

Trong phút chốc, toàn bộ đám người đều bắt đầu ồn ào —— các nữ sinh vừa ghen ghét vừa cười khe khẽ nói nhỏ, các nam sinh còn lại kêu to, không phải kêu “Ô!”, mà chính là gân cổ lên hô to: “Ở bên nhau!”

Một đợt chạy thao thành công mà thu hút học sinh của nửa cái sân thể dục biết tới.

Sau đó, tai tiếng liền như vậy ra đời. Sau hôm đó, chỉ cần Trịnh Bất Phàm và Trần Nhạc Du xuất hiện cùng lúc, biết rõ hai người này tới cái ánh mắt giao lưu đều không có, cũng sẽ có người cảm thấy hai người bọn họ có gian tình —— đây là tai tiếng.

Hiện tại toàn bộ các lớp ở cao trung đều truyền tai nhau Trần Nhạc Du cùng Trịnh Bất Phàm đang yêu đương, thậm chí cả sơ trung đều bắt đầu loan tin bọn họ gian dối che đậy.

Hứa Đông Nhược là nghe chuyện này từ Vương Dũng, Vương Dũng còn hỏi cô việc này có phải sự thật hay không, Hứa Đông Nhược trực tiếp trả lời hắn một cái: “Đánh rắm!”. Nhưng kể cũng lạ, chuyện này nói ra thật đúng thời điểm, cô trong lòng cũng không thể nào yên, bởi vì Trịnh Bất Phàm trước nay đều không cùng cô nhắc qua chuyện của Trần Nhạc Du.

Lẽ nào, hắn thật sự cùng Trần Nhạc Du yêu đương?

Suốt một buổi tối, cô đều là tâm trí không yên, ngay cả ăn cơm cũng không màn, chỉ biết ăn chút canh, đồ ăn bày sẵn cũng không chút hứng thú. Ông nội đã nhìn ra cô có chuyện gì khó nói còn hỏi cô làm sao vậy, Hứa Đông Nhược ngập ngừng mà nói: “Không có chuyện gì ạ.”

Cơm nước xong, cô liền về phòng ngủ, vừa làm bài tập vừa chờ Trịnh Bất Phàm về nhà. Nhưng là trong lòng có chuyện, cô làm việc cũng viết đến lung tung rối loạn.

Từ 7 giờ đến 10 giờ rưỡi, Trịnh Bất Phàm rốt cuộc cũng tan học về nhà, cô lập tức liền từ trên ghế đứng phắt dậy, chân cô như chạy ra khỏi phòng ngủ, đi thẳng vào vấn đề mà chất vấn:

“Anh cùng Trần Nhạc Du yêu đương?”

Trịnh Bất Phàm nói ít mà ý nhiều: “Đánh rắm!”

Hứa Đông Nhược: “Hiện tại toàn bộ trường học đều truyền tai nhau chuyện anh cùng Trần Nhạc Du yêu đương, liền Vương Dũng đều tới hỏi em có phải sự thật hay không.”

Trịnh Bất Phàm thở dài một hơi: “Không phải sự thật, là tin giả.”

Hứa Đông Nhược vẫn là không yên tâm:

“Anh không lừa em đấy chứ?”

Trịnh Bất Phàm bất đắc dĩ, nhưng vẫn là kiên nhẫn mà trả lời: “Không lừa em.”

Hứa Đông Nhược thở phào một hơi, thức cả đêm kia trái tim rốt cuộc cũng rơi xuống đất: “Làm em sợ muốn chết, em còn tưởng rằng anh yêu sớm.”

Trịnh Bất Phàm vừa tức vừa buồn cười: “Lớp các em có phải tác nghiệp quá ít hay không? Làm em mỗi ngày miên man suy nghĩ.”

Hứa Đông Nhược trừng hắn một cái, chính đáng nói: “Em đây không phải là quan tâm anh sao!”

“Chỉ mệt lòng.” Trịnh Bất Phàm nói: “Anh nếu thật sự cùng cô ấy yêu đương, em có thể làm gì bây giờ? Ngăn được anh sao?”

Cô không thích viễn cảnh này chút nào.

Hứa Đông Nhược khuôn mặt nhăn nhó mắt liền điếu lên, chắc như đinh đóng cột, thề thốt đay nghiến mà trả lời: “Trịnh Bất Phàm, anh nếu mà dám yêu sớm, em liền cự tuyệt, đi khắm các lớp niên cấp lớn mách tội anh!”

Trịnh Bất Phàm: “……”

Lúc này, thanh âm từ trong phòng khách truyền ra tới tai ông nội, trong giọng nói mang theo vài phần sốt ruột, lại mang theo vài phần nghiêm túc: “Bất Phàm, con cũng không nên yêu sớm, yêu sớm là không đúng, bị trường học phát hiện chắc chắn bị xử phạt.”

Vào bữa cơm chiều, ông nội không biết đã xảy ra chuyện gì, hiện tại nghe xong cuộc đối thoại giữa hai người, rốt cuộc thăm dò rõ ràng tiểu nha đầu vừa rồi vì cái gì đó làm tâm trí không yên.

Ông nội hiện tại cũng đứng về phía cô, Hứa Đông Nhược kiêu ngạo mà giơ cằm lên, đúng tình hợp lý mà nhìn Trịnh Bất Phàm.

Trịnh Bất Phàm thở dài, từ trong phòng khách nói: “Con không yêu sớm, ông đừng nghe cô ấy nói bừa.” Hắn lại nhìn Hứa Đông Nhược liếc mắt một cái, sờ tay ở trán cô một chút, “Chạy nhanh đi ngủ.”

Hứa Đông Nhược một bên xoa trán một bên không phục mà nhìn Trịnh Bất Phàm: “Anh tại sao lại như vậy aaa!”

Trịnh Bất Phàm bất đắc dĩ cười, duỗi tay ôm lấy gáy cô, một cái tay khác đặt ở dưới trán của cô: “Anh cho em xoa xoa.”

Hứa Đông Nhược lại đẩy tay hắn ra, còn “Thiết” một tiếng: “Vừa rồi cư xử với em lạnh nhạt, hiện tại em làm anh trèo cao không nổi!” Nói xong, cô liền quay đầu đi, trở về phòng ngủ.

Chuyện này xảy ra ở trước học kỳ, từ lúc ấy về sau, mỗi khi trong trường học có người tới tìm cô hỏi thăm cặp đôi: “Nghe nói anh trai cô cùng Trần Nhạc Du yêu đương, thật sự vẫn là giả sao?”

Hứa Đông Nhược đều trả lời là: “Chỉ do đánh rắm!”

Tới học kỳ, người tìm cô hỏi thăm hắn cùng chuyện của Trần Nhạc Du ít hẳn, cô còn tưởng rằng chuyện này liền như vậy đi qua, nhưng là bất cẩn không nghĩ tới, hôm nay thế nào lại khiến cô bắt gặp Trịnh Bất Phàm cùng Trần Nhạc Du đi cùng nhau, mấu chốt nhất chính là, trong phòng học trừ bọn họ ra còn hai người, lại là người lạ, quan trọng hơn là trai đơn gái chiếc ở chung một phòng.

Lại nghĩ tới vừa rồi Lý Ly nói được câu kia: “Ngươi, nha đầu này tại sao lại ngốc như vậy? Huynh trưởng lệnh ngươi tìm chị dâu.” Hứa Đông Nhược trong lòng liền không thoải mái, còn có chút uẩn khúc.

Hắn rõ ràng nói hôm nay muốn dạy cô học chạt xe đạp, hiện tại lại ở cùng cô gái ở bên nhau.

Hơn nữa cô đều ở cửa trạm đã nửa ngày, trong phòng học hai người cũng chưa phát hiện ra cô.

Vương Dũng theo sát Hứa Đông Nhược bước chân đi tới cửa phòng học, cũng thấy được cảnh này, nháy mắt dừng bước. Xem Hứa Đông Nhược không động tĩnh, hắn cũng liền không nói chuyện.

Hai người bọn họ đang cùng nhau thảo luận một đề toán, là lần này nguyệt khảo áp trục đề, khó khăn hệ số năm viên tinh, toàn khóa chỉ có Trịnh Bất Phàm giải được.

Vừa rồi lúc tan học, Trần Nhạc Du bỗng nhiên tới tìm Trịnh Bất Phàm, hỏi hắn có thể giảng cho cô một chút đề này không. Lúc ấy Hứa Đông Nhược còn chưa có tới, Trịnh Bất Phàm cũng rảnh, liền đồng ý với Trần Nhạc Du, bắt đầu giảng đề cho cô.

Kết quả một lúc chính là đến mười mấy hai mươi phút.

Đề này tuy rằng chỉ có ba câu hỏi, nhưng là giải lên thập phần phức tạp, cho nên hai người vẫn luôn thảo luận rất lâu, thẳng đến câu cuối cùng vừa nói xong, Trịnh Bất Phàm mới nhìn đến hai người đứng ở cửa là Hứa Đông Nhược cùng Vương Dũng, hơi kinh ngạc nói: “Hai người tới đây từ lúc nào?”

Hứa Đông Nhược không nói cũng chẳng rằng. Vương Dũng tiếp câu: “Đã sớm tới, không mặt mũi quấy rầy các người.”

Trần Nhạc Du cũng thấy được Hứa Đông Nhược, rồi sau đó có ý cười mà nhìn Trịnh Bất Phàm, hỏi: “Đây là em gái của cậu?” Cô nói với giọng ngọt, lại không hề điệu đà, ngược lại giống như róc rách nhẹ nhàng dường như muốn người nghe xong muôn phần thoải mái.

“Ân.” Trịnh Bất Phàm bèn đứng dậy trả lời.

Trần Nhạc Du cũng từ ghế dựa đứng hẳn lên, đồng thời trả lời:

“Cô thật xinh đẹp.”

Trịnh Bất Phàm cười một chút, khách khí nói:

“Còn nghi ngờ gì nữa .”

Hắn muốn đi tới cửa phòng học, ấy vậy mà Hứa Đông Nhược lại bỗng nhiên xoay người chạy đi rồi.

Trịnh Bất Phàm sửng sốt, không rõ cô muốn đi làm gì. Vương Dũng hướng về phía bóng dáng của Hứa Đông Nhược hô lớn: “Cậu đi đâu đó?”

Hứa Đông Nhược cũng không quay đầu lại: “Tớ về nhà!”

Vương Dũng: “Cậu không học xe?!”

Hứa Đông Nhược: “Không học, không muốn học!”

Trịnh Bất Phàm nhanh hơn một bước chân đi tới cửa phòng học, lúc này Hứa Đông Nhược đã đi đến cửa thang lầu, hắn nhăn mày lại, hô thanh: “Đông à!”

Cô không phản ứng hắn, trực tiếp xuống lầu.

Trịnh Bất Phàm chạy nhanh đuổi theo cô, đồng thời sốt ruột hỏi Vương Dũng: “Cô ấy làm sao vậy?”

Vương Dũng một mạch chầm chậm đi theo bên cạnh Trịnh Bất Phàm, ngoài miệng trả lời: “Tớ không biết a.”

Trong lòng tưởng lại là: “Ai bảo hắn cùng tai tiếng với bạn gái tin đồn chứ? Hừ, muốn ta ta cũng không để ý tới hắn.”

Tác giả có lời muốn nói: Vương Dũng tiểu đồng chí: “Tôi đây mắt thấy tai nghe, sớm đã hiểu rõ hết thảy.”

……

Sắp tới là ‘Hồi ức đếm ngược’ phần 2. Có chút tiểu bảo bối khả năng tương đối nôn nóng khi muốn xem diễn biến hai người ở hiện tại, nhưng nếu tôi không viết rõ ràng thời gian qua đã xảy ra cái gì, tương lai tiến hành khi cảm tình diễn sẽ đặc biệt nũng nịu, ngọt cũng không thoải mái.

Tôi cũng muốn cho người xem thấy thích thú, cho nên, hôm nay và ngày mai, đều là chuyện này, chương 1 vẫn là 6 giờ, sau hai chương tiếp theo sẽ vào 9 giờ sáng cùng 12 giờ trưa, moah moah!