Chương 43

Hơn 11 giờ ra khỏi nhà, tới gần 12 giờ Hứa Đông Nhược mới đến được Tứ Phương.

Lúc ấy Bắc Giai cùng Lý Tây Ninh vẫn chưa đi ăn cơm, thấy Hứa Đông Nhược tới, trong mắt hai người lập tức tràn đầy bát quái.

Lý Tây Ninh nhìn chằm chằm Hứa Đông Nhược, hỏi đầy ẩn ý: “Hôm nay dậy muộn hả?”

Bắc Giai bổ sung: “Tối hôm qua không ngủ à?”

Hứa Đông Nhược vẫn mang vẻ mặt chính trực mà trả lời: “Đồng hồ báo thức không kêu.”

Bắc Giai cùng Lý Tây Ninh trăm miệng một lời, ý vị thâm trường mà “Ồ~” một tiếng.

Hứa Đông Nhược coi như không nghe thấy, mặt không đổi sắc ngồi xuống bàn làm việc của mình, giây tiếp theo Lý Tây Ninh và Bắc Giai cùng kéo ghế, mỗi người ngồi một bên mà tra hỏi.

Lý Tây Ninh: “Cậu có đàn ông rồi à!”

Bắc Giai: “Cậu sắp kết hôn rồi!”

Hứa Đông Nhược không nhịn được, môi hơi nhếch lên, sau đó lại nhanh chóng áp xuống, có phần kiêu ngạo nói: “Kết hôn thì có gì mà ngạc nhiên, còn trẻ nữa đâu.”

Lý Tây Ninh: “Kết hôn xong liền muốn có con à?”

Bắc Giai: “Cậu muốn sinh mấy đứa?”

Hứa Đông Nhược: “Sao hai người còn suy xét nhiều hơn tớ thế?”

Lý Tây Ninh: “Chúng tớ hỏi không phải vì muốn truyền thụ kinh nghiệm cho cậu à.”

Bắc Giai gật đầu: “Đúng vậy.”

Hứa Đông Nhược nghĩ nghĩ, cảm thấy Lý Tây Ninh nói cũng đúng, do dự một lát, nhỏ giọng hỏi: “Vậy, nếu là muốn có thai thì cần thời gian bao lâu?”

Lý Tây Ninh: “Ít nhất 3 tháng. Tớ và chồng kết hôn 3 năm rồi mới muốn có con, trong 3 năm này chúng tớ luôn rất chú ý.” Lúc cô 22 tuổi thì kết hôn cùng Lục Vũ Ninh, lúc ấy cô còn học ở Anh nên vẫn theo kế hoạch, tạm thời không muốn sinh con, mãi tới năm 25 tuổi cô mới có đứa con đầu lòng.

Bắc Giai bổ sung nói: “Tớ mang thai đứa thứ 2 cũng là sau ba tháng.”

Lý Tây Ninh tò mỏ hỏi: “Vậy đứa lớn nhà hai người thì sao?”

Bắc Giai trầm mặc một lát, hơi ngại ngùng mà nói một câu: “Uống rượu, uống tới nỗi mang bầu luôn.”

Lý Tây Ninh: “...” Cô chỉ biết chuyện kí©h thí©ɧ một đêm trong phòng vẽ tranh, không nghĩ tới rằng cô gái này lại còn có một đêm kinh hỉ.

Bắc Giai: “Đều là ngoài ý muốn.”

Hứa Đông Nhược nhìn Lý Tây Ninh nói: “Cậu xem, hai vợ chồng bọn họ, một người so với một người càng đứng đắn hơn, nhưng thực ra khi nhiệt tình thì cũng không ai bằng.”

Lý Tây Ninh gật đầu: “Đúng vậy.”

Bắc Giai: “...”

Hứa Đông Nhược tổng kết: “Cho nên tính cách của Hi Hi so với Húc Húc càng hoạt bát, rộng rãi hơn, bởi vì con bé là kết quả của một đêm nhiệt tình mà ra.”

Bắc Giai: “Con gái lớn trong tên gọi có từ Hi, con trai nhỏ có tên Húc.”

Lý Tây Ninh bị chọc cười: “Ha ha ha ha ha.”

“Đó là bởi vì đứa con trai của tớ có tính cách giống bố nó.” Bắc Giai thở dài: “Bên ngoài tao nhã lạnh lùng, bên trong thì thất thường.”

Lý Tây Ninh nói tiếp: “Đàn ông đều như vậy, còn cẩu nữa.”

Bắc Giai gật đầu thật mạnh: “Đúng!”

Những người phụ nữ có chồng một khi đã nói là không bao giờ hết chuyện được.

Lý Tây Ninh hỏi Bắc Giai: “Ý chí cầu sống* của chồng cậu có cao không?”

(*) cầu sống: ở đây có nghĩa tương tự như EQ thấp hay cao ý. Trong trường hợp này giống kiểu bạn trai có vượt qua được câu hỏi lắt léo của bạn gái hay không.

Bắc Giai cười trả lời: “Mạnh mẽ! Mạnh mẽ tới không còn gì để nói.”

Hứa Đông Nhược khiêm tốn thỉnh giáo: “Làm thế nào để thử xem khả năng cầu sống của đàn ông?”

Lý Tây Ninh không nói gì mà lấy điện thoại ra, mở cuộc hội thoại với Lục Vũ Ninh trên WeChat, ghi âm giọng nói: “Chồng à, anh cảm thấy em và Lâm Lạc Ngưng ai đẹp hơn?”

Lâm Lạc Ngưng là một nữ minh tinh mới nhưng rất hot, nổi tiếng nhờ một bộ phim cổ trang thần tượng. Mặc dù cô ta thường xuyên đi PR bài “Diễm áp” mỗi lần đi thảm đỏ, nhưng không thể không thừa nhận, giá trị nhan sắc và dáng người của Lâm Lạc Ngưng có thể nói thuộc top 1 top 2 trong giới giải trí xứ Trung, không chỉ vậy cô ta còn thường xuyên được đề cử danh hiệu “Nữ thần” trên các diễn đàn.

Lục Vũ Ninh gần như trả lời trong vài giây, cũng là giọng nói, giọng điệu chém đinh chặt sắt: “Đương nhiên là vợ anh rồi! Về sau không cần hỏi lại vấn đề nhàm chán này, trên thế giới này, ngoài em và mẹ anh ra, anh không nhớ được những người phụ nữ khác.”

Lý Tây Ninh nhận được câu trả lời vừa lòng, khóe môi lập tức cong lên.

Hứa Đông Nhược trợn mắt há mồm.

Bắc Giai cũng gửi tin nhắn bằng giọng nói cho chồng qua WeChat, giọng điệu nhỏ nhẹ: “Chồng ơi, anh thấy em và Lâm Lạc Ngưng ai đẹp?”

Từ Tiếp Phong cũng một giây sau thì trả lời: “Lâm Lạc Ngưng là ai? Anh không biết.”

Bắc Giai: “Vậy em vẫn muốn anh trả lời vấn đề này.”

Từ Tiếp Phong nói tiếp: “Mỹ nhân thường đẹp người, không đẹp nết, trên đời này người đẹp cả trong lẫn ngoài chỉ có em thôi.”

Hứa Đông Nhược: “Wow, Từ Tiếp Phong thật đẳng cấp, không hổ là họa sĩ, thực sự có văn hóa.”

Bắc Giai vừa lòng mà cong khóe môi, trả lời chồng: “Cẩu nam nhân, anh chỉ biết dỗ ngọt!”

Từ Tiếp Phong trả lời, giọng mang theo ý cười: “Cẩu nam nhân này yêu em.”

Lý Tây Ninh nhăn mày lại, nhìn chằm chằm cuộc trò chuyện cùng Lục Vũ Ninh, gõ sáu chữ: “Anh thật không có văn hóa!”

Một phút sau Lục Vũ Ninh liền trả lời: “Nhật nguyệt phải đi cùng sao trời, núi thì cùng sông, sương gió cũng phải có mưa tuyết, toàn thế gian này thiếu một thứ cũng không được. Nhưng thế giới của anh không lớn, chỉ cần có em là đủ rồi.”

Lý Tây Ninh lúc này mới hài lòng, cảm thấy kiêu ngạo nhưng vẫn nói: “Anh đúng là phiền phức!”

Lục Vũ Ninh: “Có phiền phức hơn nữa cũng là chồng của em!”

Hứa Đông Nhược nhìn Lý Tây Ninh, lại nhìn Bắc Giai, đều cảm thấy không khí tràn ngập yêu thương, mập mờ. Nghĩ nghĩ, cô lấy di động gửi cho Trịnh Bất Phàm tin nhắn bằng giọng nói: “Anh, anh thấy em và Lâm Lạc Ngưng ai đẹp hơn?”

Trinh Bất Phàm cũng rất nhanh đã trả lời, lời ít mà ý nhiều: “Em.”

Hứa Đông Nhược: “...” Chỉ có một chữ? Cô không cam lòng hỏi tiếp: “Anh biết Lâm Lạc Ngưng à?”

Trịnh Bất Phàm: “Anh biết.”

Hứa Đông Nhược: “...” Anh thành thực như vậy sao? Hít một hơi sâu, cô nhìn Lý Tây Ninh, lại nhìn Bắc Giai rồi hỏi: “Như này xem như là đang cầu sống rồi đúng không?”

Bắc Giai và Tây Ninh cũng chưa dám nói gì.

Hứa Đông Nhược lại hỏi: “Tại sao anh không nói là anh không biết hoặc không nhớ kỹ Lâm Lạc Ngưng trông như thế nào?”

Trịnh Bất Phàm: “Em sẽ tin à?”

Hứa Đông Nhược: “...” Sao người đàn ông này lại không giống như những người khác vậy?

Lẽ nào có vấn đề gì?

Trái lo phải nghĩ, Hứa Đông Nhược quyết định đổi phương thức nói chuyện cùng Trịnh Bất Phàm, hắng hắng giọng, cô dùng giọng có phần kệch cỡm mà trả lời: “Cẩu nam nhân, anh thật chán ghét~”

Mười giây sau, cô nhận được điện thoại của Trịnh Bất Phàm, vừa ấn nghe đã nghe thấy giọng của Trịnh Bất Phàm có phần ngạc nhiên pha lẫn hoảng sợ: “Đông Nhược?”

Hứa Đông Nhược đưa điện thoại lên tai: “Sao vậy?”

Trịnh Bất Phàm thở phào, tâm tình cũng có chút mệt: “Lần sau nói chuyện tử tế.” Câu “Cẩu nam nhân, anh thật chán ghét” dọa hắn sợ không nhẹ.

Hứa Đông Nhược: “...” Mẹ nói.

“Cút!” Cô lập tức tắt điện thoại, thở phì phì mà quăng điện thoại lên bàn, cả cơm cũng không muốn ăn.

Lý Tây Ninh và Bắc Giai an ủi cô.

“Đàn ông trước khi kết hôn đều như vậy, lấy nhau rồi sẽ tốt hơn thôi.” Bắc Giai nói tiếp: “Chồng tớ trước khi kết hôn cũng có thể dọa người sợ chết khϊếp, các cậu biết tên đàn ông thối tha này cầu hôn tớ như nào không? Anh ấy đem nhẫn cho vào ly nước, tớ suýt chút nữa là nuốt luôn nhẫn vào bụng!”

Lý Tây Ninh bổ sung: “Trước khi lấy nhau, chồng tớ cũng làm tớ rất giận, các cậu biết không? Hắn dám giấu tiền riêng. Cậu đoán hắn giấu ở đâu? Hắn giấu ở mặt sau của tủ giày, tớ kéo kéo tấm gỗ ra liền thấy tiền tràn ra như lũ, lúc ấy nếu không phải có cả mẹ ở đó thì tớ có thể đánh chết hắn rồi.”

Hứa Đông Nhược nhìn Bắc Giai rồi lại nhìn Lý Tây Ninh: “Thật sao?”

Bắc Giai cùng Lý Tây Ninh gật đầu, trăm miệng một lời: “Thật!”

Bắc Giai còn bổ sung: “Chồng tớ còn đặc biệt thích được chiều chuộng, vừa kiêu ngạo vừa nũng nịu, giống như thiên kim đại tiểu thư vậy.”

Lý Tây Ninh: “Chồng tớ so với chồng cậu đảm bảo còn hơn, chồng tớ cảm thấy hắn chính là một tiểu công chúa, lúc nào cũng cần được dỗ dành.”

Nói đến đây, hai người đồng loạt thở dài, còn hai ông chồng thì đồng thời hắt xì một cái.

Nghe Bắc Giai cùng Lý Tây Ninh phun trào xong, Hứa Đông Nhược trong lòng liền cảm thấy cân bằng, Trịnh Bất Phàm tuy là một thẳng nam, nhưng anh không nũng nịu.

Sau khi nghĩ thông, Lý Đông Nhược quyết định đi ăn cơm. Hôm nay dì Dương nấu tôm hấp dầu cùng cánh gà chiên Coca, cô chuẩn bị đi ăn cùng Bắc Giai và Lý Tây Ninh. Lúc lấy hộp cơm cô mới phát hiện ra, bàn làm việc đặc biệt lộn xộn, cũng không phải do đồ đạc để lung tung mà là các đồ vật đều để không đúng vị trí.

Mỗi người có một thói quen, vậy nên bàn làm việc của mỗi người sẽ bài trí khác nhau, hơi xáo trộn một chút là nhìn ra được ngay.

Ống đựng bút ban đầu ở cạnh tập tài liệu, hiện tại lại bị đặt ở bên trái, còn tài liệu trên bàn đều là các Folder, tổng cộng có tám cái, là bản thảo cô vẽ trong nửa năm nay.

Trên các Folder đều dán nhãn, dùng để phân loại. Bây giờ thứ tự các Folder cũng bị thay đổi.

Hôm kia trước khi tan làm không bị như vậy. Vì thế cô thấy kỳ quái nên hỏi: “Hai ngày nay có người sử dụng bàn làm việc của tớ hả?”

Lý Tây Ninh cùng Bắc Giai bỗng nhiên nghĩ tới cái gì đó, trăm miệng một người: “Chị cậu!”

Hứa Đông Nhược sửng sốt: “Khi nào?”

Lý Tây Ninh: “Buổi sáng hôm nay, chị ta tới tìm cậu, cậu không ở đây, chị ta liền ngồi vào bàn làm việc của cậu trong chốc lát.”

Bắc Giai: “Nhưng chỉ một lúc thôi, không tới mười phút đã đứng lên đi rồi.”

Hứa Đông Nhược: “Chị ta tìm tớ làm gì? Chúc Tết chắc?”

Lý Tây Ninh: “Ai biết được.”

Bắc Giai suy đoán: “Cậu hiện tại là bà chủ của DZ, chị ta lại làm ở DZ, biết đâu muốn giảng hòa với cậu, lấy lòng cậu?”

Hứa Đông Nhược như chém đinh chặt sắt nói: “Không thể nào!” Cô quá biết người chị của mình, đâu đâu cũng muốn cản đường cô. Mười hai năm trước chị ta về nhà ngày đầu tiên đã không cho cô sắc mặt tốt, trừ khi mặt trời mọc đằng tây, nếu không người phụ nữ này sẽ không chủ động lấy lòng cô.

Bắc Giai: “Bọn tớ cũng không rõ lắm.” Hứa Đông Nhược thở dài: “Mặc kệ chị ta, bọn mình ăn cơm đi, hôm nay tớ mang toàn món ngon.” Cô dọn lại bàn, để đồ vật về vị trí ban đầu sau đó lấy hộp cơm ra.

Bắc Giai và Tây Ninh hôm nay cũng mang cơm, ba người để hộp cơm lên bàn, cùng nhau ăn.

Vừa ăn được hai miếng thì Hứa Đông Nhược nhận được điện thoại của ba.

Lão Hứa: “Buổi sáng chị con có mang cho con bánh bao, con ăn chưa?”

Hứa Đông Nhược vẻ mặt như đang mơ, lập tức nhìn bàn việc, nhìn kỹ lại một lần, cũng không thấy cái bánh bao nào.

Hứa Đông Như nếu như thật sự mang bánh bao cho cô, vậy bánh đâu? Chẳng lẽ lại cầm đi?

Hứa Đông Nhược càng nghĩ càng thấy kỳ quái, cảm giác chị cô hôm nay hành động có chút bất thường, nhưng cô cũng cảm thấy có chút may mắn, may mắn là chị cô không để lại bánh bao, nếu không cô cũng không biết xử lý thế nào.

Trịnh Bất Phàm lần trước cũng suýt nữa bị bánh bao của lão Hứa hại chết, lần này chắc chắn sẽ không bị mắc mưu nữa.

Cô thở dài trả lời: “Chưa ạ.”

Lão Hứa: “Không ăn vậy nhanh ăn đi, cho cha ý kiến xem sao.”

“...”

Đây không phải làm khó người khác sao? Đầu tiên chưa nói tới ở đây không có bánh bao, dù có bánh bao, đoán chừng ăn một miếng cũng mất mạng, làm sao có thể phản hồi cho ông ấy.

Hứa Đông Nhược trả lời cho có lệ: “Được được được, con đang làm việc, xong việc liền cho ba đáp án.”

Láo Hứa: “Ăn cơm trước rồi lại làm, đừng để thân thể mệt mỏi quá. Còn nữa, mẹ con bảo ba hỏi là khi nào thì đưa Trịnh Bất Phàm về ăn cơm?”

Hứa Đông Nhược nghĩ nghĩ rồi đáp: “Thứ bảy này đi, vừa hay thằng ranh Hứa Nhược Hồi kia cũng có thể về ăn cơm.”

Lão Hứa: “Vậy tối hẳn đến, em con học diễn kịch, thứ bảy này có diễn tập, buổi tối mới về được.”

Hứa Đông Nhược: “Em con? Còn học diễn kịch? Nó biểu diễn cái gì đó ba?” Kỳ thật em cô lớn lên rất đẹp trai, đạt tiêu chuẩn nam thần, nhưng cô cảm thấy ba chữ Hứa Nhược Hồi không liên quan tới ba chữ diễn kịch nói, không phải kịch nói không xứng với nó mà là nó không xứng với kịch nói.

Lão Hứa: “Diễn vở Lương Sơn Bá - Chúc Anh Đài, diễn vai chính đó.”

Hứa Đông Nhược ngạc nhiên: “Trời ơi, nó diễn Mã Văn Tài à?”

Lão Hứa không vui: “Sao con lại xem thường em con thế?”

Hứa Đông Nhược càng sốc hơn: “Vậy nó diễn Lương Sơn Bá? Thế mà nó còn được diễn Lương Sơn Bá? Chẳng lẽ nó hối lộ đoàn kịch sao?”

Lão Hứa: “Nói bậy cái gì đó, nó diễn Chúc Anh Đài!”

Hứa Đông Nhược: “...”

Lão Hứa trong giọng nói cũng rất ghét bỏ: “Tháng sau biểu diễn, còn nhắc dù thế nào ba cũng phải đưa mẹ con và bà ngoại đi xem, haizz… Phiền toái.”

Hứa Đông Nhược: “Nó cao 1m85 làm sao diễn Chúc Anh Đài được? Chúc Anh Đài nhà ai cao tận 1m85? Vậy thì Lương Sơn Bá phải 2m à?”

Lão Hứa: “Cha cùng mẹ con cũng nói vậy, nhưng em con nó nói cái gì mà Ngô Ngạn Tổ của Tây Phụ phân công, chỉ có nó mới diễn ra được nhân vật này.”

Hứa Đông Nhược: “...”