Chương 8: Theo tôi về nhà (2)

Bên ngoài cửa soát vé cũng không đông lắm, sau khi bước ra khỏi cổng soát vé Lâm Xảo Thiến đặt cô con gái nhỏ trong lòng xuống đất, nắm chặt tay nhỏ bé của cô bé, sau đó trịnh trọng nói: “Con không được chạy lung tung. Hiện giờ nhiều người quá, nếu lạc mất sẽ không tìm thấy bố mẹ nữa đâu.”

Hứa Đông Nhược khẽ thở dài, hơi nhướng mày, dùng giọng người lớn đáp: “Con đương nhiên biết nên không chạy lung tung, con cũng không phải trẻ lên ba nữa.”

Lâm Xảo Thiến vừa giận, vừa cười.

Hứa Bành dắt con gái cả qua cổng soát vé, đến chỗ hai mẹ con.

Thấy chị đi tới, Hứa Đông Nhược lập tức nhắc lại lời của mẹ: “Chị, bây giờ nhiều người quá, chị không được đi lung tung. Nếu lạc mất, sẽ không bao giờ tìm được bố mẹ đâu!”

Hứa Đông Như mặt không đổi sắc, nhàn nhạt “ừm” một tiếng.

Lâm Xảo Thiến cúi đầu nhìn cô con gái nhỏ, bất lực nói: “Tự lo cho chính mình đi. Con tưởng chị gái mình cũng thích chạy lung tung như con sao?”

Hứa Đông Nhược không tin, mím miệng: “Vậy con không phải sợ chị chạy đi sao?”

Hứa Đông Như nghe vậy, mặt không chút thay đổi nhìn cô một cái, nghĩ thầm: “Tao thấy mày đang ước gì tao biến mất, rồi tự mình độc chiếm bố mẹ.”



Từ Thâm Quyến đến Tây Phủ phải ngồi hai mươi tiếng trên tàu hỏa. Để bọn nhỏ ngủ thoải mái trên tàu, Hứa Bành mua bốn chiếc giường nằm gồm hai cái trên và hai cái dưới.

Hai chị em ngồi đối diện nhau trên hai chiếc giường dưới.

Đôi chân của Hứa Đông Nhược còn chưa chạm tới mặt đất, đôi chân nhỏ nhắn ấy mang đôi giày da đen không ngừng lắc lư trong không trung, rất thoải mái. Còn Hứa Đông Như thì hơi nghiêng đầu, không nói một lời nào nhìn ra cửa sổ, khuôn mặt không chút biểu cảm.

Lâm Xảo Thiến đặt từng món đồ ăn vặt trong vali lên bàn. Thông thường cô không mua nhiều đồ ăn vặt cho con gái út, sợ con hình thành thói quen xấu thích ăn vặt, nhưng lần này đến Thâm Quyến là để đón con gái cả về Tây Phủ, vì vậy trước khi xuất phát vợ chồng cô đã mua rất nhiều đồ ăn vặt.

Vì vợ chồng cô không quan tâm nhiều đến con gái cả, cho nên vợ chồng cô luôn muốn bù đắp cho cô bé từ nhiều phương diện.

Hứa Đông Nhược kinh ngạc khi thấy đồ ăn vặt bày đầy bàn, thán phục nói: “Ôi!”

Có bánh mì, bánh ngọt, bánh nướng, chocolate, xúc xích nướng và sữa Vượng Tử*. Đều là món ăn yêu thích của cô.

*Một loại sữa nổi tiếng ở Trung Quốc

“Mẹ! Con đang nằm mơ sao?” Hứa Đông Nhược hỏi mẹ của cô.

Lâm Xảo Thiến không nhịn được mà cười, mang theo dung túng bất tận, nói: “Không phải, là thật.”

Hứa Đông Nhược kích động không chịu nổi, giơ hai cánh tay nhỏ lên cao, hét to, hai cánh tay đan chéo:

“Vâng. Con vui quá đi!”

Lâm Xảo Thiến: “Vậy con phải ngoan ngoãn, nếu không ngoan thì mẹ không sẽ cho con ăn.”

Hứa Đông Nhược gật đầu một cái, hứa hẹn: “Con sẽ ngoan ngoãn.”

Dọn xong đồ đạc, Lâm Xảo Thiến cất vali vào gầm giường, ngồi bên cạnh cô con gái nhỏ, sau đó cầm lấy một túi bánh nướng ở trên bàn, rất nhanh liền xé gói sau đó lấy ra hai cái bánh nướng, đưa cho cả hai chị em mỗi người một cái.

Hứa Đông Như không nói lời nào nhận lấy bánh nướng từ tay mẹ, còn Hứa Đông Nhược thì mỉm cười nhìn mẹ.

Lâm Xảo Thiến là mẫu thân của Hứa Đông Nhược, cho nên cô chỉ nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của cô bé liền biết cô bé muốn có thêm đồ, nhướng mày hỏi: “Con muốn cái gì?”

Hứa Đông Nhược: “Con muốn uống sữa Vượng Tử, sữa này rất ngon.” Để chứng minh lời nói của mình có ý đúng, cô nàng nghiêm túc bổ sung thêm một câu: “Con xem ở trên tivi rồi ạ.”

Lâm Xảo Thiến lấy tay chọc nhẹ lên trán cô một cái, nói: “Con bé đáng ghét. Con đúng là có nhiều ý tưởng mà.” Dù nói như vậy, nhưng Lâm Xảo Thiến vẫn lấy cho cô một lon sữa Vượng Tử, cắm ống hút xong liền đưa cho cô bé uống.

Hứa Đông Như vẫn không ăn bánh nướng, cô nhìn mẹ và em gái ở phía đối diện, sắc mặt hiện lên vẻ ghen ghét và đố kỵ sâu sắc.

Vì sao người mà mẹ luôn để ý là em gái? Ngoài ra, tất cả những thứ này, tất cả đều là do bố mẹ mua cho con. Nó dựa vào cái gì mà có thể ăn vui vẻ như vậy? Nó dựa vào đâu mà dám ăn đồ của con?



Lúc tàu sắp khởi hành, Hứa Bành trở về, trong tay mang theo hai túi hoa quả.

Hơn mười năm trước, trên xe lửa cũng có nhân viên đẩy xe bán trái cây và đồ ăn nhẹ. Lần trước sau khi lên tàu, Hứa Bành đã đặt ba lô trên giá để hành lý, sau đó lại xuống tàu mua chút hoa quả cho bọn nhỏ.

Cái bàn đã bị đồ ăn vặt chiếm đóng, Hứa Bành trước tiên đem túi hoa quả đặt lên giường sau đó ngồi ở bên cạnh con gái cả, dò hỏi: “Có ai muốn ăn hoa quả không?”

Lâm Xảo Thiến lắc đầu, cô thấy không hợp khẩu vị.

Hứa Đông Như vẫn giống như trước không chút biểu cảm.

Tuy rằng Hứa Đông Nhược không muốn ăn lắm, nhưng nể mặt cha cô đáp: “Hiện tại con không muốn ăn, nhưng lát nữa con sẽ ăn.”

Hứa Bành mỉm cười trả lời: “Đợt lát nữa bố làm salad trái cây cho con nha.” Nói xong ông liền nhìn về phía con gái cả, cố ý hỏi: “Đông Như, ăn hoa quả không con?”

Hứa Đông Như lắc đầu nói: “Con không muốn ăn.”

Hứa Bành: “Khi nào muốn ăn, liền nói với bố. Bố đi rửa cho con.”

“Bố làm salad trái cây cho nó, nhưng chỉ rửa trái cây cho con. Bà nội nói quả nhiên không sai, bố đúng là thiên vị nó.” Hứa Đông Như trong lòng thầm nghĩ, xong cô nói một tiếng “ừm”.

Hứa Đông Nhược không muốn ăn nhiều, sau khi ăn xong bánh nướng và sữa liền no rồi. Sợ cô bé nhàm chán trên tàu, cho nên Lâm Xảo Thiến mang theo mấy con búp bê.

Hứa Đông Nhược rất trân trọng con búp bê của mình, giống như các bé trai trân trọng siêu nhân và những món đồ chơi, không muốn cho người khác chơi cùng. Nhưng Hứa Đông Nhược nguyện ý để chị gái chơi búp bê của cô, hơn nữa cô bé luôn có chút sùng bái chị gái của mình cho nên cô đặc biệt muốn chị gái chơi với cô, vì vậy đôi mắt chờ mong nhìn Hứa Đông Như: “Chị ơi, chúng mình cùng nhau chơi búp bê đi.”

Không đợi Hứa Đông Như trả lời, Lâm Xảo Thiến đã lên tiếng: “Con đã ăn xong rồi, còn chị con hiện tại chưa ăn xong.”

Hứa Đông Nhược hơi có chút mất mát, nhưng vẫn ngoan ngoãn trả lời: “Vâng”. Nói xong, cô ngoan ngoãn chơi búp bê một mình, nhưng chơi được một tý cô đã nằm sấp trên giường ngủ.

Lâm Xảo Thiến dở khóc dở cười bế con gái lên, đặt lên đùi, ôm cô ngủ, sợ con bị cảm lạnh, cô còn lấy chăn lại khoác lên người cô bé. Đột nhiên Lâm Xảo Thiến nhớ ra một chuyện gì đó, nhẹ nhàng vén chăn lên, động tác nhẹ nhàng đưa tay vào bên trong túi lấy ra một tờ giấy nhỏ.

Tờ giấy nhỏ này chính là tờ giấy ghi số điện thoại cố định và địa chỉ nhà của gia đình.

Điện thoại cố định chỉ vừa mới trở nên phổ biến ở trong thời đại lúc này. Trước khi cả gia đình ba người đi tới Thâm Quyến, Lâm Xảo Thiến đã nhờ con gái út nhớ kỹ số điện thoại của nhà mình.

Đông Nhược rất thông minh cho nên rất nhanh liền học thuộc, nhưng Lâm Xảo Thiến hiểu con gái nhỏ của mình. Đứa bé này không hứng thú với những con số khô khan, hơn nữa cả gia đình đã rời Tây Phủ đã được nửa tháng rồi, rất có thể cô bé đã sớm quên số điện thoại này rồi, để đề phòng cô đi lạc, Lâm Xảo Thiến cố tình nhét một tờ giấy ghi địa chỉ nhà và thông tin liên lạc vào túi của cô bé.

Lâm Xảo Thiến thở dài nhẹ nhõm sau khi xác định tờ giấy không có bị vứt đi, một lần nữa nhé tờ giấy vào túi của cô bé.

Hứa Đông Như ngồi ở cái giường đối diện, cô đã nhìn thấy tất cả hành động của mẹ.



Tàu hỏa màu xanh lá đi chuyển lúc một giờ chiều, dừng lại giữa chừng qua một số trạm nhỏ. Khoảng 3,4 giờ chiều, tàu hỏa đến một nơi gọi là Thành Nam.

Thành Nam là một thị trấn nhỏ, thời gian dừng tàu không dài, chỉ có ba phút.

Lúc tàu hỏa còn chưa dừng lại, trong khoang tàu đã dậy lên đậm mùi của mì gói. Mấy ngày nay, khẩu vị của Lâm Xảo Thiến không được tốt, cảm thấy buồn nôn khi vừa ngửi thấy mùi dù là có chút nồng đậm.

Trong dạ dày của Lâm Xảo Thiến rất khó chịu, buồn nôn khiến cô chỉ muốn nôn, nhanh chóng đặt cô gái nhỏ mà cô đang ôm xuống giường, che miệng mà chạy về phía nhà vệ sinh. Hứa Bành vẫn ngồi ở cái ghế bên cửa sổ mà đọc sách, thấy vậy liền lo lắng, dặn dò con gái cả một câu “trông em nha”, sau đó vội vàng đi tìm vợ.

Tàu đã ổn định, Hứa Đông Nhược còn chưa tỉnh giấc, khuôn mặt nhỏ nhắn có hai màu trắng đỏ như màu của lòng trứng gà. Nhưng ở trong mắt của Hứa Đông Như thì nó như một loại trái cây độc- tất cả đều tại mày, chính mày đã khiến bố mẹ không cần tao nữa. Mày cũng là người đã cướp đi bố mẹ.

Hứa Đông Như không nhúc nhích ngồi ở trên giường, đôi mắt sắc bén nhìn em gái đang ngủ, trong đầu dân lên một suy nghĩ:

“Nếu không có mày thì tốt biết mấy; không có mày thì cha mẹ là một mình của tao.”

Trong tàu cũng không có người đi lại lung tung. Hứa Đông Như từng bước đi tới bên cạnh em gái, xốc chăn lên đưa tay vào trong túi của cô bé, đem tờ giấy kia lấy ra sau đó dùng sức lay động thân thể nhỏ bé của cô bé.

Cô bé đang ngủ bị đánh thức, đôi mắt vẫn còn mờ mịt.

Hứa Đông Như lạnh lùng nói: “Đứng lên, đến trạm rồi.”

Hứa Đông Nhược nhanh chóng ngồi dậy, nhìn xung quanh, hoảng hốt và lo lắng: “Bố mẹ đâu chị?”

Hứa Đông Như đôi mắt cũng không chớp lấy một cái, nói: “Bố mẹ xách hành lý đi xuống rồi, bảo chị quay lại gọi em nhanh xuống tàu, nếu không tàu lập tức rời ga.”

Cô bé vừa tỉnh ngủ, vẫn còn ở trong trạng thái mơ màng, cộng thêm cô bé không chút hoài nghi chị gái của mình lập tức xuống giường, nắm chặt tay chị gái.

Hứa Đông Như vô cùng chán ghét, lông mày đều nhíu lại, nhưng không có bỏ tay ra mà nắm tay cô, dẫn cô bé đi hướng ngược lại với nhà vệ sinh, ngay sau đó có một cặp vợ chồng xuống tàu.

Nhân viên tàu canh giữ ở cửa đang tranh cãi với một hành khách về vấn đề vé thường và vé giường nằm, cũng không để ý tới trẻ nhỏ. Trước mặt hai cô bé là một đôi vợ chồng, người ngoài nhìn vào tưởng đây là một gia đình bốn người.

Ga tàu Thành Nam là một nhà ga nhỏ, cửa ra được đặt ở bên cạnh lối vào, rất đơn sơ; có một cánh cửa nhỏ, cạnh cửa có một nhân viên kiểm soát vé đang mặc đồng phục. Người xuống xe ở trạm này cũng không nhiều lắm, vị nhân viên kiểm soát vé ở cửa ra cũng chẳng quan tâm.

Hứa Đông Như dẫn Hứa Đông Nhược xuống xe, nắm tay cô, bước nhanh về phía cửa ra vào, vừa đi vừa nói: “Nhanh lên, bố mẹ đã rời khỏi nhà ga.”

Hứa Đông Nhược nghe xong liền không chịu nổi, tăng tốc chạy về phía trước.

Đi được nửa đường, Hứa Đông Như đột nhiên dừng lại, nói: “Ai da, cặp sách của chị để ở trên tàu rồi.” Nói xong, Hứa Đông Như lập tức buông tay ra, sau đó ra lệnh cho em gái: “Em đi tìm bố mẹ trước đi, chị quay về tàu lấy cặp sách đã.”

Hứa Đông Nhược đứng không nhúc nhích, không biết bản thân mình có nên đi tiếp không? Nếu không đợi chị, lỡ tàu đưa chị đi thì làm sao?

Hứa Đông Như nóng nảy, dùng sức đẩy Hứa Đông Nhược đi, sau đó quát: “Đi nhanh đi.”

Chị nổi giận, Hứa Đông Nhược có chút sợ hãi. Ngoài ra, cô bị đẩy đi rất xa, không biết phải làm sao, ủy khuất mà nhìn chị gái.

Hứa Đông Như hít sâu một hơi, nói:

“Em không đi đúng không? Được thôi, chị sẽ cắt đứt quan hệ với em, sau này không bao giờ để ý đến em mà em cũng đừng bảo em là em gái của chị.”

“Không được!” Cô bé bị uy hϊếp, sợ chị gái không để ý tới mình, lập tức đi nhanh về phía trước, không quay đầu mà nói: “Em đi tìm mẹ đây.”



Tàu hỏa sắp rời đi, Hứa Đông Như xoay người chạy về phía cửa tàu.

Nhân viên tàu vẫn đang tranh cãi với đôi hành khách đó, hoàn toàn không để ý những gì đã xảy ra ở bên ngoài. Hứa Đông Như sau khi lên tàu hỏa, không lập tức trở về toa tàu của mình mà đi vào nhà vệ sinh của toa khác, vứt tờ giấy trong tay vào trong thùng rác.

Không lâu sau tàu hỏa tiếp tục chạy, cô đợi thêm một lúc rồi không chút hoang mang trở về toa của mình.

Lâm Xảo Thiến và Hứa Bành đã trở về, không nhìn thấy hai cô con gái đâu, gọi tên họ cũng không thấy phản hồi, hai người như sắp điên rồi.

Sau khi nhìn thấy con gái cả, Lâm Xảo Thiến và Hứa Bành thở phào nhẹ nhõm nhưng lại không nhìn thấy con gái nhỏ, đồng thanh hỏi: “Em con đâu?”

Hứa Đông Như mở to mắt, vẻ mặt vô tội và kinh ngạc, nói: “Con không biết, con vừa rồi đi vệ sinh.”