Lưu Manh! Đại Boss Vô Sỉ!

6.19/10 trên tổng số 27 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Cô trước giờ thông minh, lanh lợi. Nay lại bị hắn lừa cưới. Đêm tân hôn, hắn trèo lên giường cô, cười lưu manh "Em có muốn chơi trò sinh em bé với tôi không?" "Lưu manh! Đại Boss Vô Sỉ!"
Xem Thêm

Chương 1: "Băng Băng, gả cho tôi!"
Hôm nay, công ti cô tổ chức buổi liên hoan mừng ngày thành lập tập đoàn Bạch thị.

Lộ Vỹ Băng mặc trên người chiếc đầm màu trắng, tỏa ra một nét đẹp thiếu nữ.

Khuôn mặt Băng Băng không đẹp như mỹ nữ nhưng lại đáng yêu dịu dàng khiến người khác muốn bảo vệ

Tại văn phòng chủ tịch;

"Bạch tổng, hôm nay có cuộc liên hoan 50 năm thành lập tập đoàn chúng ta". Tên trợ lý đứng khép nép, giọng điệu nhẹ nhàng

Ngồi trên chiếc ghế sofa là một người đàn ông hoàn mỹ, nét đẹp ấy có thể gϊếŧ chết hàng loạt trái tim. Hàng lông mi cong dài rũ xuống, tay lật từng trang đọc tài liệu. Chân vắt chéo thanh lịch, giọng nói trầm đầy nam tính

"Thế còn trưởng phòng Lộ Vỹ Băng?"

"Cô ấy sẽ có mặt lúc 8h"

Nghe đến đây, đôi mắt hắn lay chuyển. Trong đầu nghĩ ra một ý tưởng, miệng nhếch lên thành hình bán nguyệt

"Được! Chuẩn bị xe đến đó"

...

"Băng Băng, vào đây đi!"

"Trưởng phòng, hôm nay nhìn cô xinh quá!"

Mọi người đều trầm trổ khen ngợi, không hề hay biết có một người đang đứng ngoài, sợ họ dòm ngó tiểu bảo bối của hắn.

Kết thúc bữa tiệc, mọi người đều ra về. Chỉ riêng có mỗi cô và hắn

"Bạch Đông Thần...hức...sao tháng này tôi làm việc cực nhọc như vậy...hức...mà anh không tăng lương cho tôi!" Cô đi loạng choạng, cả người đứng không vững

Theo như hắn biết, hôm nay là ngày bà dì cô đến chơi. Hay...lợi dụng thời điểm này, chơi cô một phen

"Tôi đưa em đi nghỉ ngơi"

Về đến khách sạn, cô chỉ lẩm bẩm như con sâu rượu

"Tôi muốn..."

"Muốn gì?"

"Rượu..."

Hắn nghe xong tối sầm mặt, cứ tưởng cô muốn hắn cơ

Hắn cởϊ qυầи áo của cô và hắn ra. Rồi nằm bên cạnh ôm eo cô. Đôi mắt hắn ôn nhu nhìn tiểu bảo bối trong lòng ngủ say khướt. Hắn cuốn lọn tóc hơi xoăn của cô ngửi mùi oải hương mê người ấy

"Thật thơm..."

Từng tia nắng lọt qua khe cửa sổ, chiếu lên hai khuôn mặt đang ôm nhau ngủ

"Aaaa... Tên khốn khϊếp nhà anh, dậy ngay cho tôi!" Cô nhìn xuống phía dưới. Quả nhiên là một màu đỏ, Bạch Đông Thần đáng chết

"Gì vậy? Mới sáng em đã làm ầm lên rồi" Hắn gãi đầu tỏ vẻ vô tội

"Anh làm gì tôi vậy?"

"Thì tối qua em bảo tôi ăn em mà"

Cô có nói thế sao? Nghe như hắn nói dối vậy

"Anh được lắm! Tôi đi!"

Cô tức giận bước ra khỏi giường thì bị hắn níu lại, hôn đến nghẹt thở

"Băng Băng, cả đời này tôi chỉ yêu em thôi. Hãy để tôi là ánh sáng đời em... Băng Băng, gả cho tôi!"

———————————————————

Mong các bạn độc giả thích truyện mới của mình! Nhớ nhấn nút sao phía dưới nhé!

Thêm Bình Luận