Chương 10

Edit:

Hồng Vũ


Beta:

Tiểu Thảo nhi


Nhan Nghĩa Thịnh thỏ thẻ nói ra lo lắng của mình: “Nghĩ đến lần đầu tiên ta cùng ngươi ân ái, âu yếm vụng về của ta, chỉ sợ làm cho ngươi đau đến phát khóc, còn lần thứ hai thì mạnh mẽ xâm phạm, chỉ sợ ngươi cũng là cắn răng thừa nhận, trong lòng ta hối hận, sợ ngươi sẽ chán ghét đυ.ng chạm của ta.”

“Không, sẽ không, không có khả năng, chỉ cần là Nghĩa Thịnh, ta đều thích.”

Ôm Ngân Nguyệt Nha lên, sầu lo của Nhan nghĩa Thịnh mới tiêu tán, tươi cười hiện ra nói: “Ngươi lúc nào cũng khiến người ta thương tiếc, ta có thể chứ?”

Mấy ngày này mỗi ngày đều tự kiềm chế, kỳ thật hắn cũng sắp nhịn không được, huống chi hiện tại đang ôm Ngân Nguyệt Nha, vòng eo mềm mại của y, hương thơm cơ thể mê người sớm khiến hắn xúc động không ngừng.

Ngân Nguyệt Nha ngượng ngùng gật đầu, Nhan Nghĩa Thịnh hôn môi y, môi lưỡi tương giao, dây dưa cùng cái lưỡi thơm tho, mỗi một chỗ trong khoang miệng đều lướt qua, khiến y toàn thân rã rời, nhũ tiêm tự động đứng lên, phía dưới cũng có cảm giác, mà Nhan Nghĩa Thịnh đưa tay xuống an ủi, làm y bật ra tiếng rên khe khẽ.

Tiếng kêu nhỏ của y khiến ngón tay Nhan Nghĩa Thịnh càng linh hoạt chui vào khố nội, mới một lát, nửa người dưới của y đã niên nị

(dính dấp)

ướŧ áŧ, chỉ cần lấy bàn tay âu yếm xoa, có thể nghe được thanh âm thuỷ dịch, cuồn cuộn không dứt, tựa như thuỷ triều tràn lan, một loại thư sướиɠ như Hoàng Hà vỡ đê.

“Nguyệt Nha, ngươi thật đẹp.”

Y phục rơi rụng dưới sàn, hai hạt anh đào thay phiên được Nhan Nghĩa Thịnh hôn lên, trở nên sưng đỏ, thẳng đứng, bản thân đã bày ra biểu cảm mất mặt như vậy, mà y phục Nhan Nghĩa Thịnh vẫn còn chỉnh tề, điều này khiến Ngân Nguyệt Nha thẹn thùng không thôi, y khẽ chạm vào ngực Nhan Nghĩa Thịnh, nhẹ giọng nói: “Ta có thể làm được gì không?”

“Ngươi được yêu thương mà lộ ra biểu tình này đã đủ khiến ta khó chịu, ngươi còn muốn làm gì?”

Nói đến hai chữ “khó chịu”, Ngân Nguyệt Nha nhịn không được dời tầm mắt xuống, y phi thường tò mò Nhan Nghĩa Thịnh rốt cuộc có bao nhiêu “khó chịu”.

“Ta có thể chạm vào không?”

“Hiện tại không nên!”

“Thực ra ta… Ta nghĩ muốn chạm vào, tựa như vừa rồi Công Thạch nói, nhất định phải đi kỹ viện, vậy có phải là phi thường khó chịu không?”

Nhan Nghĩa Thịnh bật cười, Công Thạch này đối bằng hữu nói chuyện không chừng mực, lần sau xem hắn còn nhanh miệng nữa không.

“Ta nhất định phải kêu Công Thạch trước mặt ngươi nói chuyện nhã nhặn một chút, người này đúng là yêu miệng nói xằng…a… ngươi làm cái gì?”

Tay Ngân Nguyệt Nha dời xuống, kéo bung dây lưng của hắn, nhất trụ kình thiên

(= cái đó…lớn lớn)nảy ra, Ngân Nguyệt Nha thất kinh thở hổn hển, lần đầu tiên của hai người, y không dám nhìn bộ vị của hắn, lần thứ hai Nhan Nghĩa Thịnh có chút cường, y cũng không thấy được.

Hiện tại nhìn gần, xem ra không chỉ to lớn, mà còn hết sức hung mãnh, địa phương kia gân xanh nổi lên, lại còn ẩn ẩn kích động, so với dưỡng phụ còn muốn to lớn hơn.

Vốn là sau khi bị dưỡng phụ xâm phạm, cho rằng mình nhìn thấy địa phương này sẽ có cảm giác kháng cự, nào ngờ lại không có một tia sợ hãi, nhất định bởi vì đây là một phần cơ thể Nhan Nghĩa Thịnh, cho nên y tuyệt đối sẽ không cảm thấy chán ghét, thậm chí xem nó rung động lợi hại như vậy, lại có chút cảm giác yêu mến.

“Ta có thể đối nó làm chút chuyện không?”

Nhan Nghĩa Thịnh ôn nhu gật đầu, Ngân Nguyệt Nha đè hắn xuống, chính mình lại bò lên, tình hình còn chưa rõ ràng lắm, Ngân Nguyệt Nha hai tay đỡ lấy bộ vị đang kích động, hít sâu một hơi, y để môi mình tiến lại gần, mở ra đôi môi đỏ mọng, Nhan Nghĩa Thịnh hai tay nắm chặt, thiếu chút nữa gầm ra tiếng.

“Không, không cần làm… như vậy.”

Câu nói của hắn, cơ hồ từ kẽ răng thoát ra, bởi vì quá thư thái, mỹ cảnh từ thị giác khiến cho hắn dục hoả bốc cao, nửa người dưới hoàn toàn bỏ qua lý trí của bản thân, vẫn cứ trướng lên cứng rắn thêm vài phần, Ngân Nguyệt Nha liếʍ đến linh khẩu

mẫn cảm, ái dịch lại run rẩy chảy xuống, kém chút nữa là bạo phát xuất ra.

Rõ ràng Ngân Nguyệt Nha từng bị dưỡng phụ làm nhục, nên hẳn là phải bài xích hành động như vậy mới đúng.

Hai tay Ngân Nguyệt Nha nhanh đỡ lấy, hai mắt bởi vì hàm chứa cự vật quá lớn mà đong đầy lệ dịch, mà y hiện tại vẫn tiếp tục liếʍ lộng, tựa như muốn đem tất cả dương cương của hắn đặt vào trong cơ thể, ôn nhu cùng cẩn thận.

“Nguyệt Nha, ta… ta không muốn ngươi … hồi tưởng đến nó.” Hắn nói ra tiếng lòng mình, hắn không muốn lại tổn thương Ngân Nguyệt Nha, chết cũng không muốn.

Ngân Nguyệt Nha nhả ra, liều mạng lắc đầu, giải thích tâm tình của y, đoạn ký ức kia khảm sâu trong nội tâm, không phải muốn quên là quên được, nhất định bởi vì không quên được, cho nên y mới dùng phương thức khác bao phủ nó, thế nhưng Nhan Nghĩa Thịnh có thể lý giải ý tứ của y sao?

“Ta nghĩ muốn tự nói với bản thân mình rằng nó bất đồng, hương vị của nghĩa Thịnh, tư vị, cảm giác đều… bất đồng, ta muốn quên hồi ức ghê tởm đó, muốn Nghĩa Thịnh trở thành hồi ức duy nhất, như vậy ta đối với chuyện này cũng có hồi ức tốt đẹp, cảm giác khó chịu cũng sẽ biến mất.”

Ngân Nguyệt Nha ngốc nghếch giải thích, Nhan Nghĩa Thịnh lập tức minh bạch, Ngân Nguyệt Nha khi đó không phải cam tâm tình nguyện, chỉ là trong tình hình bức bách phải làm mà thôi, ký ức thống khổ như vậy, khiến y gặp loại người như dưỡng phụ càng sợ sệt run rẩy.

Cho nên hiện tại, y cùng mình tâm đầu ý hợp, hẳn muốn quên đi loại ký ức đau khổ này, dùng hồi ức cùng mình yêu nhau thay thế, như vậy chuyện kia đều bị che phủ, chỉ còn hình ảnh cùng mình ân ái.

“Của ta quá lớn, có chút khó chịu, ngươi vẫn muốn làm sao?” Hắn mở miệng nói.

“Muốn.”

Ngân Nguyệt Nha kiên định trả lời, khiến Nhan Nghĩa Thịnh lộ ra tươi cười. hắn gật đầu, khẽ áp chế đầu y đè xuống, tỏ ý y có thể tiếp tục, Ngân nguyệt Nha cúi đầu, dương cương Nhan Nghĩa Thịnh tràn ngập hương vị nam nhi anh khí, lúc ngậm vào miệng cảm nhận cùng hình dáng, so với dưỡng phụ có chỗ bất đồng.

Không, căn bản là hoàn toàn khác, dưỡng phụ vừa ghê tởm lại vừa đáng sợ, thế nhưng khi Nhan Nghĩa Thịnh ở trong miệng y run rẩy, lại khiến y dâng lên một cỗ yêu mến trong lòng, muốn kề cận nó hơn, làm Nhan Nghĩa Thịnh càng phát sinh tiếng thở dốc nặng nề.

Nhan Nghĩa Thịnh khó chịu nhíu mày, phát ra tiếng thở dốc ồ ồ, Ngân Nguyệt Nha nuốt vào đến chỗ sâu nhất, sau đó cao thấp di chuyển cằm, kí©h thí©ɧ bộ vị của hắn muốn bạo khai, động tác tuy không phải cực kỳ thuần thục, nhưng vạn phần mê người.

“Nguyệt Nha, làm ơn, chậm lại chút, đầu ta sắp nổ tung, cái gì cũng không suy nghĩ được.” Hắn sắp bị buộc đến đỉnh điểm.

Ngân Nguyệt Nha nhả ra, nhưng lại vươn đầu lưỡi nho nhỏ, liếʍ bộ vị thẳng đứng vẫn tiết ra ngân dịch, Nhan Nghĩa Thịnh rêи ɾỉ, nếu không phải cường lực kềm chế, hắn nhất định đã bắn ra rồi.

“Thực thoải mái sao, Nghĩa Thịnh?” Miệng của y bởi vì Nhan Nghĩa Thịnh quá lớn, đã mệt mỏi, nhưng hắn vẫn muốn nhập vào trong miệng, làm cho Nhan Nghĩa Thịnh phi thường thư sướиɠ.

Nhan Nghĩa Thịnh thở dốc, mãnh liệt gật đầu. “Thoải mái lại dễ chịu, Nguyệt Nha, cầu ngươi, đủ rồi, ta sắp chịu không nổi.”

Ngân Nguyệt Nha lắc đầu, giống như chưa nếm đủ hương vị của hắn, hai tay y lại lần nữa vân vê, lần này đi xuống, đùa bỡn hai khoả cầu, theo ngón tay chơi đùa, môi lưỡi từng tấc đều âu yếm hấp duyện qua, khiến Nhan Nghĩa Thịnh nắm chặt chăn mền bên dưới.

Đây không phải thoải mái, mà kỳ thật là hành hạ, cả phần eo đều nhô lên, toàn bộ cơ bụng đều căng cứng, phải há mồm thở dốc mới có thể nhịn xuống cảm giác muốn bắn, nhưng bất luận thế nào làm sao có thể kềm chế, cũng đã đến cực hạn, hắn rốt cuộc bắn ra.

“Không, không, Nguyệt Nha, dừng lại.”

Nửa người dưới kịch liệt run rẩy, linh khẩu càng chảy ra nhiều ngân dịch, Ngân Nguyệt Nha lúc này lại một ngụm ngậm vào, hai gò má ẩm nóng dùng sức hút vào, hắn hét lớn một tiếng, rốt cuộc bất chấp ôn nhu, đem đầu Ngân Nguyệt Nha dùng sức đè lại, toàn bộ nhiệt dịch đều phun ra trong miệng Ngân Nguyệt Nha.

“Khụ! Khụ!” Ngân Nguyệt Nha bị sặc, nhìn càng điềm đạm đáng yêu.

Nhan Nghĩa Thịnh khẩn trương dùng khăn tay lau miệng y. “Nhổ ra, Nguyệt Nha.”

Trong mắt Ngân Nguyệt Nha đều là lệ, thế nhưng vẫn lắc đầu, y nuốt xuống, sau đó lần thứ hai nâng bộ vị đã nhuyễn của hắn, lần nữa hàm trụ, giống như muốn làm sạch, đem lớp ngân dịch tất cả đều liếʍ sạch mới cam nguyện buông tay.

“Ta cùng dưỡng phụ không có làm đến như vậy, ta đều phun ra.”

Ngân Nguyệt Nha dường như muốn đem quan hệ bản thân với hắn có bao nhiêu đặc biệt, hai mắt y rưng rưng, cho dù là khó chịu, vẫn cứ nuốt vào tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn. Nhan Nghĩa Thịnh một hồi đau lòng, vốn dĩ thanh xuân của Ngân nguyệt Nha không nên biết đến loại chuyện dơ bẩn này, cũng không nên có người bức ép y làm loại chuyện này, nếu như

mình lúc trước không ngu ngốc như vậy…

Thế nhưng chuyện cũng đã qua rồi, không nên nhớ lại, hắn hiện tại nên bù đắp cho y, chính là làm cho Ngân Nguyệt Nha từ đây về sau hạnh phúc khoái hoạt, không bao giờ nữa… nhớ lại hành hạ cùng thống khổ ngày xưa.

“Đến lượt ta, Nguyệt Nha.”

Đẩy Nguyệt Nha xuống, Ngân Nguyệt Nha mở ra hai chân, cho rằng Nhan Nghĩa Thịnh muốn tiến quân thần tốc, nào ngờ Nhan Nghĩa Thịnh cũng mở miệng, hàm vào bộ vị của y, khiến Ngân Nguyệt Nha bắt đầu vặn vẹo.

“Không cần, đừng…”

“Ngoan, đừng nhúc nhích, đây là ngươi tình ta nguyện, cùng người khác cưỡng ép ngươi không giống nhau, dưỡng phụ ngươi không có đối ngươi làm như vậy, đúng không?”

Ngân Nguyệt Nha lệ đảo quanh gật đầu, dưỡng phụ chỉ biết phát tiết sắc dục bản thân, làm sao để ý thống khổ không cam của y, hắn chỉ đối đãi y như vật sở hữu, chỉ cần có chút không theo, liền đánh đập bức ép.

Nhan Nghĩa Thịnh xem y như một con người đối đãi, tận tâm tận lực yêu y,

muốn y nếm được khoái hoạt mình nếm trải, mà kỹ xảo của Nhan Nghĩa Thịnh còn hơn Ngân Nguyệt Nha gấp trăm lần, rất nhanh liền nghe được tiếng khóc không kiềm được của Ngân Nguyệt Nha.

Đổ du cao lên ngón tay, bôi lên đoá cúc phấn hồng của Ngân Nguyệt Nha, ban đầu bởi vì quá mức lạnh nên y lui thân lại, sau khi được lộng qua, dần dần phát sinh tiếng rên tỉ yêu kiều, Nhan Nghĩa Thịnh dò xét vào một ngón tay, đồng thời đùa bỡn phân thân của y.

Bị hai mặt kí©h thí©ɧ, Ngân Nguyệt Nha phát khóc, thân thể tuyệt mĩ mẫn cảm, giọng mũi yêu kiều khó kiềm chế, bộ vị trong miệng hắn lại ngượng ngùng run rẩy, giống như tùy lúc đều có thể tiết ra mật hoa ngọt ngào, hai chân trắng noãn lại càng run rẩy, dường như đã muốn vô lực, như đám mây non mềm, đang muốn nam nhân áp chế.

Khi hắn đâm vào hai ngón tay, có thể nghe thấy thanh âm thở dốc của Ngân Nguyệt Nha, chân y run rẩy càng lợi hại, eo cong lên, trên người phủ một tầng mồ hôi mỏng, hương thơm mê người khiến thần trí nam nhân tiêu tán, chỉ nghĩ muốn áp lên, điên cuồng chiếm giữ, xâm phạm y, khiến y vui sướиɠ thét chói tai không dứt.

“Nơi đó không… Không cần…”

“Là nơi này sao, Nguyệt Nha? Cảm giác thật thoải mái sao?”

Ngân Nguyệt Nha vừa gật đầu lại vừa lắc đầu, nơi đó tê tê dại dại, toàn thân ê ẩm, lại vừa đau đau, lúc ngón ta thứ ba đâm vào, dũng đạo chật hẹp gắt gao bao lấy, khiến Ngân Nguyệt Nha khóc to, y phía trước tiết ra, nước mắt cũng ướt đẫm gối.

Rốt cuộc chịu không nổi bộ dáng mảnh mai ôn nhu của y, Nhan Nghĩa Thịnh xoay người y lại, khiến y cong eo, tách ra song mông tuyết trắng, xác nhận bản thân đã khuếch trương vừa đủ, sẽ không làm Nguyệt Nha bị thương, mới thẳng eo nhẹ nhàng đâm vào.

“Nha a! Hảo… trướng.”

Lâu lắm không có làm, Ngân Nguyệt Nha vẫn là chịu không nổi kí©h thí©ɧ, toàn bộ thân trên nghiêng qua, ôm lấy gối, nước mặt nhỏ giọt ẩm ướt trên đó, nửa người dưới không nghe sai sử run rẩy, tiết ra dâʍ ɖị©ɧ, vương trên mặt vải gấm, tựa như đang hoạ vừa mỹ lệ lại nhiệt tình.

Vừa nhuyễn vừa nhiệt, lại vô cùng trơn mềm, là cảm thụ tuyệt nhất đời, bên trong Ngân Nguyệt Nha gắt gao bao chặt, căng đầy lại nóng hực. Nhan Nghĩa Thịnh hấp khí, hắn cảm thấy hạ bộ giống như bị thiêu cháy, rốt cuộc chịu không nổi, đâm sau đến đáy mới có thể dừng lại lấy hơi nói chuyện.

“Hẳn không đau chứ, Nguyệt Nha?”

Hắn thở hổn hển, nghe qua như sắp tắt thở, trên thực tế hắn đã thoải mái đến độ cho là mình đang ở trên thiên giới, không còn là người trần gian nữa.

“Không… không có, thế nhưng mà… hảo trướng, cũng có điểm thoải mái.” Mặt y đỏ như trứng luộc, khi nói ra hai chữ thoải mái thì e thẹn đáng yêu, khiến Nhan Nghĩa Thịnh lần nữa trường lên vài phần.

Trời ạ, Ngân Nguyệt Nha tột cùng muốn mê người đến mức nào? Vì sao chính mình mê muội như vậy, thân thể trướng đến cực điểm, giống như mẫu gỗ hấp quá nhiều nước, vừa trướng lại vừa ngạnh, hận không thể vào sâu thêm vài tấc, đến khi vào được chỗ sâu nhất trong thân thể của y.

“ưm a! Như thế nào… thế nào lại càng… lớn hơn nữa?”

Chân tay lúng túng, gương mặt đỏ ửng, mồ hôi trên trán toàn bộ thấm ướt gối, cái mông tròn trĩnh trắng noãn tựa như không chịu nổi muốn lay động, di chuyển lên xuống, hai người đồng thời phát sinh tiếng rêи ɾỉ.

Hắn thực cảm thấy mình đang ở trên thiên đường thong dong, một thiên đường mềm mại nóng ấm, có nam tử nào trên thế gian cảm nhận được sung sướиɠ như vậy đâu! Hắn cảm thấy hạ bộ sắp chịu không được bắn ra nùng dịch nam tính.

“Đừng nhúc nhích, Nguyệt Nha.”

Thanh âm hắn khàn khàn, cố gắng hít sâu vài lần, khiến bản thân đừng nhanh như vậy tiết ra, lần này cần lấy khoái hoạt của Nguyệt Nha làm vui sướиɠ, hắn cũng không thể như vậy vô dụng, ở trong cơ thể Nguyệt Nha tham lam vui thích một mình. Hắn luôn nhắc nhở chính mình, mới có thể nhịn được loại hành hạ này.

“Nhưng mà bên trong hảo trướng, hảo mãn.”

Thanh âm y mềm mại than khổ, khiến cho người sau lưng y nghe đến ngọt ngào xương cốt mềm nhũn, hắn muốn Ngân Nguyệt Nha vui sướиɠ, khoái hoạt quên đi những chuyện thống khổ trước kia.

“Làm ơn, để ta tới, ta muốn cho ngươi một đêm vui thích nhất.”

Ngân Nguyệt Nha gật đầu, đỏ mặt không dám di chuyển, Nhan Nghĩa Thịnh từ từ di chuyển, sau đó lập tức tiến vào, một lần nữa chôn vùi đến tận cùng, Ngân Nguyệt Nha chịu không nổi kí©h thí©ɧ, nửa người dưới yếu ớt muốn bắn ra, vòng eo thon nhỏ mảnh khảnh lại nhẹ nhàng ngã trên chăn gấm thêu hoa đỏ thẫm.

Nhan Nghĩa Thịnh lần thứ hai trì hoãn tiến vào, bằng không chỉ nhợt nhạt đâm vào huyệt khẩu, sau đó tinh thần hăng hái đâm vào chỗ sâu nhất, khiến Ngân Nguyệt Nha nũng nịu kêu không ngừng, Ngân Nguyệt Nha chưa bao giờ nghĩ thế gian lại có chuyện tuyệt mĩ đến vậy, lại còn có kɧoáı ©ảʍ sung sướиɠ, khiến cổ họng truyền ra những tiếng rêи ɾỉ đứt quãng mất mặt, nếu như có người ngoài cửa nghe thấy thanh âm say mê của y trong l*иg ngực nam nhân, cam đoan y sẽ xấu hổ một tháng không dám ra khỏi cửa.

Cùng hai lần trước hoàn toàn không giống, y tựa như lá thu bị cuồng phong quét qua, Nhan Nghĩa Thịnh động một lần, y sẽ tả hữu lay động, nửa người dưới thẳng đứng bắn ra ngân dịch, có khi là vài giọt, có khi tựa như thuỷ tuyền (nước suối) không ngừng trào tuôn, khiến y không thể kiềm chế, lại mềm yếu đến tột cùng, toàn thân tựa như bùn nhão, mặc Nhan Nghĩa Thịnh hết nhu lại vê, cũng mặc hắn tận tình xỏ xuyên.

“Không, không được, Nghĩa… Nghĩa Thịnh, vừa… vừa mới xuất.” Thanh âm y rêи ɾỉ yêu kiều gợi cảm không gì sánh được.

Chăn bông phía dưới một mảng ẩm ướt, tất cả đều là ngân dịch của mình làm ướt, Nhan Nghĩa Thịnh mới vừa trong cơ thể y bắn ra một lần, cho nên bên trong càng trơn ẩm, mỗi lần Nhan Nghĩa Thịnh đâm vào, thanh âm thuỷ dịch câu hồn phách, giống như đang nói bản thân y có bao nhiêu dâʍ đãиɠ.

Ở trong l*иg ngực Nhan Nghĩa Thịnh, y tựa như một cái da^ʍ phụ, muốn hắn đâm đến chỗ sâu nhất, giống như loại nữ nhân phóng túng mây mưa, muốn hơi thở Nhan Nghĩa Thịnh, thèm khát môi lưỡi của hắn, muốn hắn trên người mình suồng sã, trong khoang miệng mình tận lực hút lấy, đến khi hồn phách của y tất cả đều hút ra hết mới thôi.

“Ngươi chỉ cần hưởng thụ thì tốt rồi, ta sẽ kéo dài kɧoáı ©ảʍ của ngươi.”

Toàn thân Nhan Nghĩa Thịnh đều là mồ hôi, Ngân Nguyệt Nha bắn ra ba lần, đến lần thứ tư sắp đến, hắn liền rút ra, ngừng lại cắn cái mông trắng noãn của y, một đường hôn lên lưng, Ngân Nguyệt Nha run rẩy, phía dưới vẫn thẳng đứng run càng lợi hại. Y chịu không được, y rất muốn bảo Nhan Nghĩa Thịnh xỏ xuyên tàn sát bên trong y.

Nhan Nghĩa Thịnh thổi khí vào trong huyệt khẩu, kí©h thí©ɧ dũng đạo mềm mại của y, dũng đạo ngọt ngào một trận co rút, bởi vì quá mức trống trải mà tê dại.

Y muốn, rất muốn dương cương Nhan Nghĩa Thịnh tiến vào cơ thể, dù chỉ là một chút thoá dịch

(nước miếng ><”)

của hắn, y cũng không muốn nhường cho kẻ khác, chỉ muốn hắn bắn ra trong cơ thể mình, bao bọc lấy phân thân cường tráng kia, khiến hắn chỉ chú mục vào mình, chỉ yêu một mình y mà thôi.

Y khóc lóc cầu xin: “Nghĩa Thịnh, cầu ngươi, nhanh một chút, cầu ngươi…bên trong nóng quá… muốn ngươi, rất muốn ngươi.”

“Đầu gối đau không?”

Y quỳ gối trên giường, cái mông vểnh cao, quả thực đầu gối đã vô lực, thế nhưng không phải vì mệt mỏi đó, mà do Nhan Nghĩa Thịnh âu yếm khiếm toàn thân y mềm nhũn, tứ chi vô lực.

“A a! Rất… rất thoải mái.”

Nhẹ nhàng nâng y dậy, khiến lưng y đưa về phía mình, Ngân Nguyệt Nha ngửa đầu phát ra thanh âm, Nhan Nghĩa Thịnh vừa vặn tiến vào sâu, một tay vân vê nhũ thủ của y, một tay hướng nửa người dưới của y mà di chuyển, tận tình vuốt ve, dương cương phía dưới đâm sâu vào cơ thể, làm cả người y mềm yếu đến cực điểm, kêu lên da^ʍ thanh khiến cổ họng đau đến cực điểm, ái dục càng thêm sâu sắc.

“Kia… bên kia cũng muốn!”

Y khóc lóc khẩn cầu, Nhan Nghĩa Thịnh liếʍ cổ y, một tay nhào lộng nhũ thủ không được an ủi, hai ngón tay vân vê, sau đó trong cơ thể mãnh liệt trừu sáp, phạm vi nhu lộng càng lớn, khiến y thét chói tai liên tục.

Cao trào mãnh liệt dâng lên, sau đó nhiệt dịch hạ thân toàn bộ đều bắn trong tay Nhan Nghĩa Thịnh, người cũng té trên người của hắn, mới cảm thấy thoả mãn.

Toàn thân khoan khoái mềm nhũn, không biết hôn mê bao lâu mới mệt mỏi mở mắt, Nhan Nghĩa Thịnh ôm y vào lòng, choàng chăn mỏng lên cả hai.

“Nguyệt Nha, hai chân đau không? Ta quá xúc động.”

Hai chân của y truyền đến cơn đau nhức, thế nhưng y lại lộ ra tươi cười hạnh phúc nói: “Không có, tuyệt không đau chút nào, hảo hạnh phúc, chưa từng nghĩ tới ta khả dĩ có thể hạnh phúc đến thế, giống như đang nằm mơ vậy.”

Câu nói của y thiên chân mộng ảo, ẩn chứa một tia thống khổ đã qua, Nhan Nghĩa Thịnh đều nghe ra tất cả. Nhan Nghĩa Thịnh hôn lên môi y, nụ hôn vô cùng nhiệt liệt, muốn Ngân Nguyệt Nha biết này là thật, không phải giả, cũng không phải mơ.

“Sau này có thể càng hạnh phúc hơn, Nguyệt Nha, ta muốn thương ngươi, yêu ngươi đến khi ngươi cảm thấy ta thật chán ghét, yêu đến khi ngươi bảo ta tránh ra mới thôi.”

Ngân Nguyệt Nha bật cười, cuộn tại trong lòng ngực của hắn nói: “Vĩnh viễn cũng không có ngày ta bảo ngươi tránh ra.”

“Ta đi lấy nước giúp ngươi tẩy thân, để tránh ngươi khó chịu.”

Toàn thân y nhuyễn đến mức động không được, ánh mắt mệt mỏi đến mức cơ hồ mở không lên, y gật đầu, Nhan Nghĩa Thịnh nói đi lấy nước, lúc vượt qua góc tối, nghe thấy được một thanh âm rất nhỏ.

“Ngươi… Ngươi làm cái gì a? Ngươi này là sắc lang.” Hà Hoa thấp giọng khiển trách, thế nhưng ngữ âm run rẩy không thành câu.

“Ta sắp chết, Hà Hoa, ngày mai ta đến cầu hôn nhé? Nếu không có được ngươi, ta thật sự sẽ chết, cầu ngươi, đừng cự tuyệt ta, ta biết bản thân dung mạo không anh tuấn, miệng mồm rất xấu, thế nhưng ta sẽ sửa, ngươi chỉ cần cho ta trước mặt người khác rống một tiếng, thể hiện khí phách nam nhân, còn lại lúc chỉ hai người chúng ta, tuỳ ý ngươi xử trí, ngươi muốn mắng, muốn đánh, muốn làm gì cũng được.”

Hoàng Công Thạch nói ra lời thề son sắc, nhưng là nói kiểu thương cảm như vậy, hắn không nghe được Hà Hoa trả lời thế nào, nhưng nếu để cho Hoảng Công Thạch sĩ diện biết mình nghe được những lời yếu thế này, cam đoan Hoàng Công Thạch sẽ tự đào mồ chôn mình.

Hắn phóng nhẹ cước bộ tiêu sái ly khai, không kinh động đến người lần đầu nếm trải tình ái, vừa vào phòng, Ngân Nguyệt Nha mệt mỏi đến mức ngủ thϊếp đi, hắn lau thân thể cho y, sau đó cẩn thận dịch chăn, nằm xuống ôm lấy y.

Tựa như đang ngủ, cảm nhận được thân nhiệt của hắn, Nguyệt Nha vùi đầu vào ngực hắn, nhẹ giọng gọi tên: “Nghĩa Thịnh.”

“Ân, ta ở đây, hảo hảo ngủ một chút.”

Ánh mắt y không mở lên nổi, lại bắt được tay hắn, nhiều năm lo lắng khiến y bất an nói: “Đừng… đừng rời bỏ ta.”

Nhan Nghĩa Thịnh hôn lên môi y, hạ xuống vô số nụ hôn, một trận đau xót nổi lên, đem y gắt gao ôm vào lòng.

“Ta vĩnh viễn sẽ không ly khai ngươi.”

Dường như cảm nhận được thâm tình của Nhan Nghĩa Thịnh, Ngân Nguyệt Nha nở ra nụ cười tựa đoá hoa hồng nhạt, nụ cười kia là nụ cười cả đời hắn yên tâm nhất, cũng là lúm đồng tiền xinh đẹp nhất trên đời.

——–TOÀN VĂN HOÀN——-