Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Luyến Nhân Tình

Chương 2: Cứu rỗi được không ?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Thiên đế sai lệnh Khổng Minh lập tức không dám chậm trễ. Rất nhanh y đã tới Ngọc Dung điện ( nơi ở của thái tử) nhạt giọng ,y nói với lính canh :"phụng lệnh thiên đế tới khám cho thái tử, mong các vị dẫn đường ".Một lính canh bước ra hành lễ nói :" ngài đây là ...Minh tước tiên quân ?". Khổng Minh nhìn lính canh kia chằm chằm rồi đáp:" phải " .

"Vậy mời tiên quân đi theo ta!". Lính canh dẫn y vào trong điện ,nơi đây uy nga tráng lệ ,nền gạch trắng muốt bao phủ đường đi .Những hàng pha lê trong suốt bao quanh cột nhà .Đi sâu thêm một chút là phòng ngủ của Thái Tử . Dáng hình nhỏ bé của Tư duyên đang nằm ngủ say bên trong nôi làm bằng ngọc bích .Bên cạnh là thiên hậu đang dõi theo từng nhịp thở của y .

Khổng Minh bước vào ,đặt hai bàn tay lên ngực và cúi người ( cách chào của tộc khổng tước), hơi hạ giọng y nói :"tham kiến thiên hậu". Thiên hậu ngước lên nhìn y thể hiện có ý cười nói:" Hôm nay Thiên đế không có việc cần ngươi làm sao ?". Khổng Minh vẫn giữ khuôn mặt vô sắc ,trầm giọng nhưng không quá nhỏ :" Thần phụng mệnh thiên đế tới khám cho thái tử ". Thiên hậu vẫn giữ nụ cười nhẹ ,khẳng định :" con ta rất khỏe mạnh ,không cần khám !".

Khổng Minh :".... thiên đế sợ yêu ma giở trò , lên mới lệnh cho thần xem khám . Chẳng lẽ người đã quên trận quỷ huyết của mấy ngày trước rồi sao ?". Thiên hậu im lặng một lát rồi nói :" ...thôi được ngươi mau khám đi ! ". Khổng Minh dùng pháp thuật triệu hồi ra một viên ngọc rất lớn mang màu sắc như Cầu Vồng ,ở giữa có một con mắt đang nhắm phải to ngang với viên ngọc ( Bảo vật này có tên là ngọc điểu thần nhãn ) .Tiến tới bên cạnh chiếc nôi , Khổng Minh đọc chú một hồi Ngọc điểu liền phát ra ánh hào quang rực rỡ ,đôi mắt trên viên ngọc cũng mở ra, ánh hòa quang bao phủ cơ thể của Tư Duyên .Tia sáng nhẹ nhàng nâng thái tử bay lên lơ lửng giữa không chung .Tuy nhiên , chưa kịp xem cơ thể ra sao thì vết đen giữa ấn đường của Tư duyên phát sáng đánh bật Ngọc Điểu khiến cho con mắt trên viên ngọc nứt toạc sợ hãi chốn ra đằng sau của Khổng Minh. Thiên hậu thấy vậy liền bất ngờ nhưng bà vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra liền đưa mắt về phía Khổng Minh mà hỏi :" rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra vậy ". Khổng Minh không nói gì chỉ nhăn mày một cái nhẹ, mang theo Ngọc điểu rồi cáo từ dời đi .

Tại Đại thiên điện* Thiên đế đang ngự trên cao với vẻ mặt lo lắng , thấy Khổng Minh bước vào Ông liền lên tiếng hỏi ngay :" thế nào rồi ? có gì khác thường không ?" .

Khổng Minh buông hàng lông mi dài thở hắt một tiếng ,khuôn mặt hơi khó chịu :" Thân thể của thái tử vô cùng kì lạ .Thực không biết phải nói làm sao mới đúng .....haiz ..". Thiên đế nhìn dáng vẻ của y cũng đoán được phần nào , ông nói :" Lời nguyền này ...có giải được không?".

Khổng Minh đưa tay lên xoa nhẹ cằm suy nghĩ một lát rồi đáp:" không phải là không có cách nhưng cách này .....thực sự rất đau đớn thân thể ngàn vàng của thái tử e là ....chịu không được. Rủi ro cũng rất cao có khi còn liên lụy đến tuổi thọ của người " .

Thiên đế :" ngươi nói thử ta nghe xem " .

Khổng Minh :" Muốn giải được lời nguyền thì chỉ còn cách tách thân xác của thái tử ra làm hai để đánh lừa lôi kiếp như vậy mới có thể bảo toàn tính mạng tránh liên lụy điến chúng sinh trong lục giới. Bóng của thái tử sẽ chịu đại lôi kiếp thay cho thân xác .Sau khi lĩnh kiếp xác của ngài ấy vẫn có thể thăng thiên quay lại thiên giới ". Thiên đế nghe vậy khuôn mặt dần có thần sắc , thản nhiên ông nói :" tưởng rằng khó khăn thế nào ! chỉ có vậy thôi ,thật là ....khiến ta lo lắng ".

Khuôn mặt của Khổng Minh càng nhăn lại nhìn thiên đế với đôi mắt sắc lẻm , khẳng định :" Khó ,rất khó đấy ! Thiên đế , người đừng nghĩ nó đơn giản như vậy ! khi tách bóng ra bóng sẽ chỉ giống một lớp da trống rỗng thôi ! muốn lừa được lôi kiếp thì phải róc một phần xương ,máu, thịt, da của thái tử chia cho cái bóng đó mới được. Nỗi đau róc da tách tủy đau đớn khổ sở hơn là địa ngục sao có thể nói là không sao được! ". Nụ cười trên môi của Thiên đế cũng tắt dần khi nghe y nói vậy .Giọng hơi trầm :" ....bao giờ mới có thể thực hiện được? " .



Khổng Minh :" ... sinh thần thứ 18 là lúc lôi kiếp kéo đến làm vào ngày đó mới hiệu quả... nhưng.. e là phía thiên hậu ..."

Thiên đế :" ... không sao ! ta sẽ tự có cách giải quyết .Ngươi lui được rồi ".

Ngay tối hôm đó ,Thiên đế tìm tới điện của thiên hậu .Thấy thiên hậu vẫn đang ngồi cắm hoa không tự chủ mà hỏi:" nàng lại cắm hoa ?" .

Thiên hậu quay qua nhìn thiên đế cười nói:"Ta thấy hơi chán ,không có việc gì làm lên muốn cắm chút hoa "

Thiên đế âu sầu không nói gì chỉ biết nhìn chằm chằm vào bình hoa .Ông cứ tưởng rằng nói chuyện này với thiên hậu cũng không khó lắm nhưng đến khi muốn thốt ra thì cổ họng cứ nghẹn lại. Thấy thiên đế nặng trĩu tâm tư ,Thiên hậu nói tiếp:" ha.. Chàng có tâm sự gì thì cứ nói ra đi ! đừng ôm vào lòng quá lâu như vậy không tốt" .

Thiên đế :" Ta...có chuyện rất quan trọng muốn nói với nàng...Tư duyên con của chúng ta e là .... rất khó cứu được ".

Thiên hậu buông tay làm cành hoa hồng trắng rơi xuống đất ,đôi mắt đang vui liền chuyển qua tuyệt vọng ,run rẩy không tin vào tai mình bà nói : " CÁI GÌ !!!!"

------ Lời của tác giả ------

Các vị huynh đệ hãy cho mình một like để tiếp thêm động lực cho tác giả và theo dõi để có thể nhận được những thông báo mới nhất về Luyến nhân tình nhé!
« Chương TrướcChương Tiếp »