Chương 27 : Trần Ngọc Tâm Về Phân Bộ (H+++)

Thấy Diệp Tiên lưỡi từng chút từng chút liếʍ đồ ăn và nướ© đáı, Thiên Vô Cực gật đầu cười da^ʍ nói:

"Rất tốt, đầu lưỡi của ngươi rất linh hoạt, là cái khẩu giao chất liệu tốt. .. chờ một chút ta sẽ hảo hảo huấn luyện ngươi phương diện này kỹ xảo... Ha ha ha..."

Thiên Vô Cực đắc ý nhìn qua cái này chật vật Diệp Tiên, nghĩ thầm loại này chưa từng nhận qua khổ kiều kiều nữ quả nhiên dễ dàng khuất phục, xem ra không cần đến thời gian dài, liền có thể thuận lợi đem nàng điều giáo thành dịu dàng ngoan ngoãn tính nô.

Nhìn nàng quỳ chổng mông giống như một con chó đang ăn cơm ,phía sau l*и và c̠úc̠ Ꮒσα hiện rõ ra, Thiên Vô Cực dục hỏa dâng lên, ©ôи ŧɧịt̠ phía dưới căng cứng, hắn ngồi chồm hổm xuống cầm ©ôи ŧɧịt̠ canh ngay lỗ l*и nàng mạnh mẽ đâm vào.

"A...dừng lại..đau quá...l*и ta rách mất "

Bị dưới bị đâm bất ngờ, Diệp Tiên lớn tiếng kêu đau ,phía dưới l*и nhỏ nàng mới phá trinh nên chưa thích ứng được ©ôи ŧɧịt̠ to lớn của hắn, nên còn rất đau, nước mắt chảy ra khóc lớn van xin.

"bốp" một cái tát mạnh vào mông nàng.

"Tiếp tục ăn đi"

Thiên Vô Cực không quan tâm nàng khóc kêu la, hắn phía dưới nhanh chóng dập mạnh, mỗi lần đút vào đều sâu tận tử ©υиɠ, quá sướиɠ rồi, do nàng đau đớn mà thịt bên trong l*и cắn chặt ©ôи ŧɧịt̠, làm hắn hơi dùng sức đâm vào bên trong.

Diệp Tiên cố chịu đau đớn cúi đầu tiếp tục ăn ,phía sau Thiên Vô Cực mỗi lần ȶᏂασ làm cho cặρ √υ" nàng lắc lư, tại vì nàng đang cúi xuống ăn nên hai cặρ √υ" nàng chạm đất, mỗi lần lắc lư núʍ ѵú nàng cà qua cà lại, làm cho vừa đau vừa có cảm giác sướиɠ kỳ lạ.

"A..đau.."

Càng ȶᏂασ càng mạnh, Thiên Vô Cực lấy một tay nắm tóc nàng kéo lên trên làm cho nàng gào khóc kêu la , tay khác xoa mạnh vυ", phía dưới hông ȶᏂασ càng nhanh chóng, mông nàng như là có nhip vang lên tiếng "bọp bọp bọp".

Theo Thiên Vô Cực ȶᏂασ mạnh, Diệp Tiên cảm giác dưới l*и tuy còn đau nhưng lại có một cổ kɧoáı ©ảʍ truyền khắp toàn thân, làm cho nàng sung sướиɠ chút chút nữa rên, cộ gắng ngậm miệng lại không cho mình rên thành tiếng.

Cảm giác sung sướиɠ càng ngày càng lớn ,sau một khắc sung sướиɠ đạt tới đỉnh điểm, nàng nhịn không được cơ thể nàng rung lên "A" một tiếng phía dưới nàng nước bắn mạnh ra, nhưng phía sau Thiên Vô Cực vẫn nhanh chóng ȶᏂασ mạnh ,làm cho nàng vừa mới ra lại nhanh chóng mở miệng rêи ɾỉ .

" ư... dừng lại...cứ tiếp tục ta không chịu nổi mất "

Sau vài trăm cái ȶᏂασ mạnh, Thiên Vô Cực cũng đã tới giới hạn ,mạnh mẽ đâm sâu vào trong tử ©υиɠ nàng, nóng hổi nồng đậm tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra, Diệp Tiên bị hắn bắn vào trong làm cho nàng trợn mắt lè lưỡi ra, sau một lúc bơm đầy tư cung, Thiên Vô Cực thỏa mãn rút ©ôи ŧɧịt̠ ra.

Diệp Tiên nằm dưới đất cơ thể nàng run rẩy ,l*и nàng lại bắn nước ra, bên trong tϊиɧ ɖϊ©h͙ trắng đυ.c cũng từng chút chảy ra ngoài, hai mắt nàng mê ly, ngực phập phồng thở hồng hộc.

Thiên Vô Cực nhìn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ Diệp Tiên, nàng nằm dưới đất hai chân mở ra, có thể nhìn rõ l*и đỏ hồng đang chảy nước ,bộ dáng bây giờ của nàng nhìn thôi đã muốn đè nàng ra ȶᏂασ tiếp, ngồi xuống tay cầm ©ôи ŧɧịt̠ vỗ vỗ vào má nàng, tay khác thì ngắt núʍ ѵú đang căng cứng, mặt cười da^ʍ nhìn nàng:

"Tiểu cɧó ©áϊ ,biết sung sướиɠ tột là thế nào rồi sao, cứ từ từ còn nhiều sung sướиɠ hơn để hưởng thụ"

"cho ngươi một chút thời gian để nghỉ, lát dậy tiếp tục ăn hết cho ta, phía dưới tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra cũng phải liếʍ hết, biết không"

Diệp Tiên cũng không có trả lời hắn ,mà vẫn nằm đó thở hổn hển, hắn đứng dậy ,liếc nàng một cái rồi mở cửa đi ra ngoài.

Sau khi nghỉ một lát, Diệp Tiên ngồi dậy ,nhìn phía dưới tϊиɧ ɖϊ©h͙ từ trong l*и chảy ra, con mắt đỏ lên ,từng giọt từng giọt nước mắt lăn xuống, nàng ôm chân nhục nhã khóc lên, tại sao có thể như vậy ,khi nãy bị hắn hϊếp vậy mà nàng lại cảm thấy sung sướиɠ ,mình đúng là đồ dâʍ đãиɠ sao, càng nghĩ nàng càng khóc lớn hơn.

......

Trần Ngọc Tâm và Bạch Phỉ Phỉ về tới Siêu Nhiên Bộ, đây là phân bộ nằm ở Thành Phố A.

"chuyện là như vậy"

Trần Ngọc Tâm đang đứng trong một căn phòng ,trước mặt nàng ngồi một người nam tử đẹp trai ,mặt hắn nhìn rất uy nghiêm, hắn là đội trưởng của phân bộ này tên là Lý Nam, nghe nàng kể chuyện tối hôm đó thì ngồi suy ngẫm.

"được rồi việc này để ta kêu người đi điều tra, còn việc căn cứ của Thiên Sát Hội thì ngươi không cần đi làm nữa"

Suy nghĩ một lúc ,Lý Nam liền cười nhìn Trần Ngọc Tâm nói.

"nhưng ta chưa điều tra được căn cứ của bọn hắn"

Trần Ngọc Tâm mặt hơi không hiểu hỏi.

"việc này ta đã có manh mối, nên không cần điều tra nữa"

Trần Ngọc Tâm không ngờ nàng điều tra lâu như vậy không kiếm được ,vậy mà đội trưởng đã có manh mối, tuy nàng hơi không cam lòng nhưng vẫn gật đầu.

"vậy được, đã báo cáo xong, ta ra ngoài"

Nàng xoay người định đi ra ngoài, phía sau vang lên giọng Lý Nam:

"chậm đã"

Trần Ngọc Tâm quay đầu lại nhìn ,Lý Nam Từ trên ghế đứng dậy đi tới trước mặt nàng, một mặt mỉm cười, trong mắt hiện lên vẻ ai mộ:

"Ngọc Tâm, tối nay ngươi có rảnh không, ta mời ngươi đi ăn"

Thấy Lý Nam lại gần ,Trần Ngọc Tâm lùi lại một bước, sâu trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, nhưng Lý Nam lại không thấy được, nàng mặt hơi lạnh lùng nói:

"trong người ta thấy không khỏe, cần về nghĩ ngơi, đội trưởng ngươi đi ăn một mình đi"

"ngươi không khỏe sao, có cần ta kêu người xem cho ngươi không"

Lý Nam một mặt lo lắng nhin nàng, tuy thấy nàng nói chuyện hơi lạnh lùng nhưng hắn không sao cả ,hắn đã quen với tính cách của nàng.

"không cần, về nghỉ ngơi là được, ta đi đây"

Nói xong Trần Ngọc Tâm xoay người đi ra ngoài, phia sau Lý Nam mặt hơi thật vọng nhìn nàng đi.

Bạch Phỉ Phỉ đứng bên ngoài chờ ,thấy Trần Ngọc Tâm đi ra nàng liền đi lại không hiểu hỏi:

"Tâm tỷ, khi nãy đội trưởng mới ngươi ăn tối ,sao ngươi không đồng ý"

"Ta sao phải đi với hắn"

Trần Ngọc Tâm vẫn một mặt không cảm xúc trả lời.

"không phải lúc trước Tâm tỷ ngươi cũng rất thân với đội trưởng sao, mỗi lần hắn mời đi ăn ngươi đều đi"

Bạch Phỉ Phỉ cảm thấy Trần Ngọc Tâm rất khác lạ, mà lạ chỗ nào nàng cũng không rõ, lúc trước nàng với đội trưởng như là một đôi đang yêu đương, bây giờ thấy Tâm tỷ như muốn tránh xa đội trưởng vậy.

"ta không có gì với hắn cả, lúc trước đi chung để học hỏi kinh nghiệm thôi, ngươi đừng có nói về hắn nữa được không"

Khi nghe Bạch Phỉ Phỉ nói mình thân với Lý Nam, trong mắt Trần Ngọc Tâm liền hiện lên vẻ chán ghét, bây giờ đứng gần Lý Nam nàng đã không thích rồi, đừng nói là hắn, tất cả nam nhân đi gần nàng đều cảm thấy chán ghét, đứng gần nàng liền cảm giác khó chịu trong người ,cảm thấy tất cả nam nhân điều ghê tởm.

Bạch Phỉ Phỉ gật đầu ,thấy trong mắt Trần Ngọc Tâm chán ghét nàng cũng không dám hỏi nữa, nhưng mà trong lòng nàng vẫn thầm nghĩ, không lẽ Tâm tỷ và Đội trưởng cãi nhau, "ân" chắc là như vậy, trong đầu nàng tự nghĩ ra lý do.

"ta về phòng đây"

Trần Ngọc Tâm nói một tiếng rồi quay người đi thẳng vào thang máy, phía sau Bạch Phỉ Phỉ định nói gì nhưng nàng nhịn xuống không nói, nàng muốn rũ Tâm tỷ cùng đi ăn nhưng thấy khi nãy Tâm tỷ đã cự tuyệt đội trưởng nên chắc cũng không có tâm trạng đi với nàng, thở dài một hơi nàng cũng đi về phòng.

Trần Ngọc Tâm vào thang máy ,tay ấn số 5, Phân bộ là một tòa nhà năm tầng, phòng ở của nàng nằm ở tầng cao nhất.

Mở cửa đi vào phòng ,trong phòng sang trọng giống như khách sạn cao cấp, phòng rất lớn, tuy nói là phòng những chỗ này cũng như là một cái nhà, có phòng khách, phòng bếp ,và một phòng ngủ, phòng khách tuờng toàn bộ làm bằng kính ,nên có thể nhìn toàn bộ cảnh đẹp thành phố.