Chương 30 : Hạ Tĩnh Trở Về (H++)

Nghỉ ngơi một lát, Diễm Phượng từ trên ghế đứng lên ,thấy phía dưới quần ướt đẫm ,nàng cười xấu hổ nhìn Thiên Vô Cực.

"Chủ Nhân.. ta"

Nàng lắp bắp không biết nói gì.

"Được rồi, hôm nay đến đây thôi, đi thay đồ đi"

Thiên Vô Cực mỉm cười nhìn nàng nói.

"Vâng"

Diễm Phượng vui vẻ gật đầu, phía dưới nàng nhớt nhớt rất khó chịu, phải đi tắm mới được.

"khoan đã"

Diễm Phượng định quay đầu đi nhưng Thiên Vô Cực lại kêu nàng.

"chuyện ta giao cho ngươi làm, nếu ngươi nhanh chóng thu thập được khu sáu đến khu mười ,ta sẽ cho ngươi một phần thưởng "

Thiên Vô Cực cười cười nhìn khuôn mặt mê người của nàng nói.

"Chủ Nhân ,ngài nói thật sao"

Thấy Thiên Vô Cực gật đầu, Diễm Phượng liền vui vẻ bắt đầu chờ mong lên, con mắt nàng hừng hực quyết tâm thầm nói "Ta nhất định làm nhanh nhất có thể" ,mặc dù không biết phần thưởng chủ nhân cho là gì, nhưng miễn là hắn cho nàng đều sẽ muốn.

"được rồi, đi đi"

"Vâng"

Diễm Phượng cười tươi trả lời rồi nhanh chóng đi ra ngoài.

Nhìn bóng lưng xinh đẹp, yểu điệu bờ mông đi ra ngoài, Thiên Vô Cực nhìn lên điện thoại, thầm nghĩ, cũng nên về nhà, từ lúc Hạ Tĩnh đi hắn không về nhà, đều là ở chỗ của Diễm Phượng, đã ba ngày trôi qua ,tiểu Tĩnh chắc cũng đã về.

.....

Về đến nhà ,Thiên Vô Cực mở cửa ra đi vào ,vừa vào trong có một bóng hình xinh đẹp nhào vào lòng hắn.

"Ca Ca, Tiểu Tĩnh rất nhớ ngươi a"

Hạ Tĩnh khuôn mặt nhớ nhung, mũi nàng tham lam hít mùi hương quen thuộc trên cơ thể hắn, mấy ngày nay có thể nói là dằn vặt chết nàng rồi, trong đầu lúc nào cũng nghĩ đến hắn, còn có ©ôи ŧɧịt̠ làm cho nàng sung sướиɠ, nàng mong thời gian trôi thật nhanh để có thể về gặp hắn.

"Ngươi chỉ ôm thôi à"

Thiên Vô Cực cười nhìn Hạ Tĩnh, mấy ngày nay không gặp đúng là hắn cũng có chút nhớ nàng.

Hạ Tĩnh nghe Thiên Vô Cực liền ngẩn đầu lên, nhón chân lên, tay ôm cổ hắn, nhắm mắt lại đưa miệng tới hôn lên môi hắn, Thiên Vô Cực cũng đáp lại, hai chiếc lưỡi quấn quanh nhau, một tay Thiên Vô Vô Cực ôm chặt eo nàng, còn một tay khác thì nhẹ nhàng xoa nắn bờ mông to tròn của nàng.

Sau khi hôn một lút thì Thiên Vô Cực tách ra, một dòng tơ nước miếng từ miệng hai người kéo dài ra.

Hạ Tĩnh đỏ mặt, hơi thở có chút gấp gáp, còn Thiên Vô Cực thì cười da^ʍ nhìn nàng, hai người hai mắt nhìn nhau, trong lòng hai người đều nổi lên dục hỏa.

Bỗng nhiên Thiên Vô Cực cảm nhận được có một cặp mắt đang nhìn chằm chằm mình, quay đầu qua liền thấy Tần Nghiên đang đứng đó, khuôn mặt tức giận nhìn hắn.

"Ngươi cũng ở đây à"

Thiên Vô Cực mỉm cười nhìn nàng nói.

"Ngươi.."

Tần Nghiên tức giận không biết trả lời như nào, tên khốn kiếp này vừa vào nhà liền ân ái với Hạ Tĩnh không để ý nàng đứng một bên, nàng tức giận chút nữa kìm không được chửi lên, thấy Hạ Tĩnh ở đây nàng cố gắng nhịn xuống.

"Ca Ca, Nghiên Nghiên vừa mới đưa ta về tới, ta định nấu cơm mời nàng ở lại ăn"

Hạ Tĩnh thấy bầu không khí hai người không được tốt lắm, nàng liền cười cười nhìn Thiên Vô Cực nói.

Thiên Vô Cực cười gật đầu không nói gì ,bên kia Tần Nghiên cũng im lặng,

"Chủ Nhân, vậy ta đi cất đồ rồi ra nấu cơm"

Nói xong Hạ Tĩnh xách balô đi vào trong phòng.

Nhìn Hạ Tĩnh đã vào phòng ,Thiên Vô Cực bỗng nở một nụ cười tà từ từ hướng Tần Nghiên đi tới.

"Ngươi muốn làm gì"

Tần Nghiên giật mình lui lại một bước, mặt hơi hoảng hốt nhìn Thiên Vô Cực nói.

Đi tới trước mặt Tần Nghiên, Thiên Vô Cực cũng không nói gì, tay hắn nhanh chóng ôm eo nàng đầu cúi xuống mạnh mẽ hôn lên.

Tần Nghiên trừng to mắt ,thầm nói "hắn lại cưỡng hôn mình", con mắt nàng hơi đỏ lên, tay chân nàng giẫy dụa muốn đẩy hắn ra, nhưng tay hắn như cây kìm kẹp chặt eo nàng, cố gắng giẫy dụa cũng vô dụng, một lần nữa nàng lại bỏ mặc cho hắn hôn mình.

Một lát sau Thiên Vô Cực bỏ nàng ra, vừa thoát ra được Tần Nghiên liền một bàn tay hướng mặt hắn đánh tới, nhưng chưa đυ.ng mặt thì bị hắn tay chặn lại.

Thấy đánh không được hắn, Tần Nghiên thu tay lại tức giận nói:

"Ngươi có tin là ta báo cảnh sát vì tội quấy rối không"

Thiên Vô Cực nghe nàng nói nhịn không được cười lên, nàng lại uy hϊếp hắn, lần trước là dùng Hạ Tĩnh, lần này lại là cảnh sát, hắn buồn cười nhìn nàng nói:

"Ngươi cứ việc báo đi, đến lúc đó ngươi sẽ không còn là bạn thân của Hạ Tĩnh nữa"

"ngươi tên khốn này..."

Tần Nghiên tức giận đến run người, nàng biết Hạ Tĩnh rất thích hắn, nếu nàng báo cảnh bắt hắn, Hạ Tĩnh chắc chắn sẽ ghét nàng, nghĩ đến cảnh Hạ Tĩnh không muốn gặp nàng nữa trong lòng đột nhiên cảm thấy mất mát khó chịu, con mắt nàng đỏ lên, quay người nhanh chân mở cửa chạy ra ngoài, nàng không muốn tên này thấy nàng khóc.

Thiên Vô Cực thấy Tần Nghiên đi hắn cũng không nói gì, hắn cũng không có cảm thấy mình làm quá đáng, sớm muộn gì nàng cũng là của mình, hôn một chút có làm sao.

lúc này Hạ Tĩnh cũng trong phòng đi ra, nhìn không thấy Tần Nghiên nàng liền hỏi:

"Ca Ca, Tần Nghiên đâu"

"Nàng nói có việc bận nên về rồi"

Thiên Vô Cực cười nói.

"ân"

Hạ Tĩnh cũng cười gật đầu, vậy cũng tốt ,bây giờ chỉ còn nàng và chủ nhân, có thể cần cố kỵ cái gì mà làm việc riêng tư của hai người, nàng nhìn Thiên Vô Cực nói.

"vậy chủ nhân, ta đi làm cơm"

Thiên Vô Cực gật đầu, nhìn nàng đi vào bếp, hắn đi lại ngồi xem TV.

Tối 7 giờ ,hai người ăn cơm xong, Hạ Tĩnh đã đi tắm ,còn Thiên Vô Cực thì nằm trên giường nhắm mắt.

Một lát sau Hạ Tĩnh từ phòng tắm đi ra, nàng nhìn trên giường Thấy Thiên Vô Cực đang nằm nhắm mắt như là đã ngủ.

Hạ Tĩnh điểm lấy mũi chân, không để cho mình phát ra một điểm tiếng vang, từ từ đi đến trước giường, nhẹ nhàng xốc lên trên người hắn chăn mỏng, duỗi ra bàn tay nhỏ bé tại hắn chỉ mặc quần thun phía dưới nhẹ nhàng bắt đầu vuốt ve, sờ soạng vài cái sau, nàng liền nhẹ nhàng đem quần hắn cởi ra, hai mắt có chút si mê nhìn chằm chằm vào hắn ©ôи ŧɧịt̠ ,nhìn một hồi, sau đó dùng một cái bàn tay nhỏ bé bắt lấy, mở ra cái miệng nhỏ nhắn ngậm vào.

Thiên Vô Cực khi nãy nhìn thấy Hạ Tĩnh liền nổi lên dục hỏa, hiện tại bị miệng nhỏ của nàng một ngậm, không thể kìm được, ©ôи ŧɧịt̠ mãnh liệt cứng ngắc đứng lên, trong nháy mắt đem Hạ Tĩnh cái miệng nhỏ nhắn nhét được tràn đầy .

Hạ Tĩnh nhổ ra dính đầy mình nước miếng qυყ đầυ, rất là thoả mãn ở phía trên lại hôn một cái, lẩm bẩm nói:

"Tốt Chủ Nhân, mấy ngày nay không gặp, thật sự là muốn chết Tiểu Tĩnh!"

Nói xong, bò lên giường tới, cởi ra của mình đồ ngủ, rất nhanh liền đem chính mình cái kia đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ ướt nhẹp qυầи ɭóŧ nhỏ cũng cởi, một tay nắm y hệt cây gậy sắt ©ôи ŧɧịt̠ lớn, một tay tách mở mình dâʍ ŧᏂủy̠ róc rách lỗ l*и nhỏ, tìm đúng vị trí, liền dùng sức ngồi xuống.