Chương 16

Nhóm người Diệp Anh lúc này đang trên đường đến một nơi tên là Thôn Thất Sơn, lý do vì Hệ Thống vừa cho hắn nhiệm vụ mới. Diệp Anh muốn đưa Bàn Tử theo để hắn bắt đầu tiếp xúc quỷ dị, còn tại sao Tiểu Ngụy cũng đi theo thì.

“AAAAAA…!”, Tiểu Ngụy một mặt nước mắt đang ôm chân Diệp Anh. “Diệp Ca cho ta đi theo ngươi đi, ta không muốn ở nhà a, AAAAA…!”.

“Không được, chúng ta đi bắt quỷ có phải đi du lịch đâu ngươi đi theo làm gì?”. Diệp Anh một tay kéo túi đồ không ngừng đi ra cửa, Tiểu Ngụy vẫn ôm chân hắn không buông, người không biết nhìn vào còn tưởng hắn là tên cặn bã bỏ gia đình mà đi nữa.

“Ta không quan tâm, ngươi không cho ta theo ta ta, ta tuyệt thực cho ngươi xem!”.

Diệp Anh cũng cạn lời với tên này, nghĩ đe dọa như vậy là ta sẽ cho ngươi theo sao? “Ta nói không được, nơi đó rất nguy hiểm ngươi không thể theo!”.

“Diệp Ca ngươi cho ta theo đi!”, thấy Diệp Anh không phản ứng mình Tiểu Ngụy chỉ có thể xuất tuyệt chiêu. “Nêu ngươi không cho ta theo ta sẽ nói với tất cả mọi người ngươi khi dễ ta, bỏ trốn không chịu trách nhiệm với ta!”.

Diệp Anh trên mặt đầy hắc tuyến, mẹ nó cái gì gọi là bỏ trốn không chịu trách nhiệm với ngươi ta làm gì ngươi rồi? Diệp Anh chỉ có thể thỏa hiệp, “Đi theo cũng được nhưng phải nghe lời ta!”. Tiểu Ngụy lập tức ngừng khóc nhưng chưa kịp nói gì, Diệp Anh đã nghiêm nghị nói, “Nếu như ngươi làm ta không vừa ý thì lần sau không được đi theo!”.

Tiểu Ngụy gật đầu liên tục, vỗ ngực đảm bảo. “Hứa sẽ ngoan!”. Thế nên là trên xe có thêm một vật cát tường. Diệp Anh tỏ vẻ, không phải ta không kiên định là quân địch quá xảo trá.

“Lão Diệp rốt cuộc chúng ta muốn tới nơi nào, việt gì quan trọng mà trong đêm liền lên đường ngươi cũng nên cho ta biết là đi đâu đi?”. Bàn Tử ngồi ghế sau ăn bánh bao nhổ nước nói.

Diệp Anh tiếp tục lái xe nói, “Chúng ta đến Thôn Thất Sơn bắt quỷ, mang ngươi theo là để ngươi làm quen!”.

“Không phải là ngươi đánh quái sau đó ta tới nhặt nhạnh chỗ tốt sao?”, Bàn Tử nghe bản thân gϊếŧ quỷ hai chân hơi run.

“Ha ha”, Diệp Anh cười lạnh nhìn Bàn Tử, Bàn Tử bị hắn nhìn chằm chằm không chỉ hai chân toàn thân đều run rẩy.

Bàn Tử đang muốn tiếp tục nói gì đó xe đã dừng lại. Diệp Anh vội vàng xuống xe, thấy vậy hai người Bàn Tử cũng đi theo.

“Lão Diệp có vấn đề gì sao?” Bàn Tử có hơi sợ, nữa đêm ở nơi bốn phái là rừng thế này nếu là trước đây hắn cũng không hoàn thế này, nhưng từ khi gặp sự kiện kia hắn nằm trong nhà cũng thấy có người đang nhìn mình.

Tiểu Ngụy đứng một bên cũng có chút căng thẳng, lúc đòi đi thì rất quyết tâm nhưng ở nơi như thế này hắn cũng không kìm được mà sợ hãi. Trên tay hắn nắm chặt một cây nến, đúng vậy chính là quỷ nến trắng Diệp Anh đưa cho hắn, Diệp Anh nói nếu thấy có vấn đề liền thắp nến.

“Các ngươi chuẩn bị đi ta cảm thấy có thứ gì đó!”, mắt Diệp Anh đã thành màu đỏ, ảnh dị đồng không ngừng kiểm tra xung quanh. Không kiểm tra được gì không làm Diệp Anh yên tâm ngược lại khiến hắn càng bất an.

Hai người đã có nghi ngờ nhưng nghe Diệp Anh khẳng định làm hai người toàn thân căng thẳng. Tiểu Ngụy cằng nắm chặt quỷ nến hơn, Bàn Tử đã lấy ra súng kíp nhìn xung quanh.

Diệp Anh hiện tại không còn tí đồng vàng náo trong lòng có chút không chắc, hắn hạ quyết tâm phải để lại một ít sau phong bất kỳ trường hợp nào.

Hồi lâu không thấy có truyện gì Diệp Anh cũng chỉ có thể lên xe khởi động lại xem, nhưng xe đã hoàn toàn chết máy. Diệp Anh chỉ có thể dùng suy nghĩ câu thông hệ thống, “Hệ thống ngươi có biện pháp nào không, ngươi sẽ không để chúng ta đi bộ tới đó đi?”.

“Có là có nhưng ký chủ người còn vàng sao?”, hệ thống tỏ vẻ thương nhưng không làm được gì.

“Không thể giúp đỡ một chút sao, ta nhanh hoàn thành nhiệm vụ ngươi cũng có chỗ tốt đi!”. Diệp Anh nói câu này cũng không hoàn toàn là nhờ giúp đỡ, hắn còn có mục đích khác.

“Cũng đúng nhưng ta không thể phá luật, vậy đi phần thưởng từ quỷ dị đồ lục ngươi chưa nhận đi, ta có thể dùng nó để thay cho đồng vàng nhưng chỉ đủ thuê một lần!”.

“Vậy cũng được!”, hết cách chỉ có thể làm như vậy, bọn họ cũng không thể đi bộ đến Làng Thất Sơn đi. Sau khi được đồng ý, Hệ Thống nói hắn đã chuẩn bị xong rồi chút nữa Diệp Anh sẽ thấy.

Chưa đến 5 phút một chiếc xe từ xa đi tới, Diệp Anh rất tự nhiên lên xe hai người Bàn Tử cũng chỉ có thể đi theo. Nhìn bên ngoài chiếc xe này là một chiếc taxi bình thường, nhưng khi 3 người vào trong bầu không khí trong xe có cảm giác rất ngop ngạc. Tài xế không nói gì khi nhưng như là hắn biết bọn họ muốn đi đâu, lập tức đưa bọn họ đến nói mình muốn, chặn đường phải đi thêm 3 giờ nhưng chỉ 15 phút sau bọn họ đã tới nơi. Khi 3 người xuống xe, chiếc taxi lập tức rời đi.

“Mẹ nó làm ta sợ hết hồn, tí nữa là ta đã bắn hắn rồi!”. Bàn Tử trên tay vẫn nắm chặt súng kíp, cả hành trình hắn không hề buôn ra, họng súng luống hướng về phía tài xế nếu có chút dị động nào hắn sẽ không ngần ngại nổ súng.

“Chúng ta tìm khách sạn trước đã, rồi tìm hiểu tin tức ở đây, ta cảm thấy nơi này rất nguy hiểm!”. Diệp Anh lúc này có chút hối hận, hắn không nên để Tiểu Ngụy đi theo.

Sau một lúc bọn họ cũng tìm thấy khách sạn, cả ngôi làng cũng chỉ có một cái khách sạn duy nhất. Vào bên trong thì thấy một thiếu niên đang nằm trên ghế xem tivi, thiếu niên thấy có người lạ đi vào lập tức đứng dậy chào hỏi.

“Các vị là khách đến thuê phòng sao?”, thiếu niên rất nhiệt tình chào hỏi mọi người.

“Đúng vậy, chúng ta đến thuê phòng, nơi của ngươi có phòng lớn không đủ cho ba người nhớ là phòng tốt nhất, tiền bạc không thành vấn đề”. Bàn Tử tươi cười tới bên cạnh thiếu niên tiền tay còn nhét cho thiếu niên vài tờ màu xanh.

Thiếu niên thấy vậy mặt càng tươi hơn, “Ngại quá cứ gọi ta là Tiểu Lượng là được, chỗ ta có một phòng chuyên dùng cho mấy vị lãnh đạo đến thăm, bình thường không cho thuê, hôm nay đặc biệt cho mấy vị!”.

Sau khi thuê phòng ba người thay nhau tắm rửa nghỉ ngơi. Lúc này nghe tiếng gõ cửa bên ngoài, Bàn Tử ra xem thì chính là Tiểu Lượng hắn đưa tới một ít đồ ăn khuya. Bàn Tử lại nhét cho hắn thêm một tờ, làm Tiểu Lượng vui vẻ không thôi.

Tiểu Lượng nhìn ra ngoài thấy không có ai hắn nhỏ giọng nói, “Lão ca ta nói nhỏ với ngươi, tối nay nếu ngươi nghe thấy tiếng động kỳ lạ thì đừng ra ngoài, nhất là tiếng động ở phòng cuối cùng có nghe thấy gì cũng đừng ra!”.

“Có vấn đề gì sao?”. Bàn tử hơi híp mắt dựa gần Tiểu Lượng hơn, tay phe phẩy mấy tờ màu xanh, tỏ ý ngươi nói đi chỗ này là của ngươi.

Khi Tiểu Lượng muốn nói thì phía sau có người lên tiếng, “Tiểu Lượng đưa đồ cho khách xong sao còn đứng ở đây?”.

Tiểu Lượng giật mình như là làm việc xấu bị phát hiện, ngượng ngùng quy lại nói. “Gia gia ta chỉ trò truyện với vị đại ca này một chút thôi không có gì cả!”, nói xong hắn lập tức rời đi.

Gia gai của Tiểu Lượng cũng chào hỏi một tiếng cũng liền rời đi, trước khi đi hắn còn liếc nhìn xuống cuối hành lang vẻ mặt ngưng trọng rồi cũng rời đi.

{Lời nói của tác giả: Từ hôm nay truyện sẽ cập nhật lúc 7 giờ tối nếu rảnh sẽ có 2 chương, nếu mọi người thấy hay hãy nhấn theo dõi và 1 like, nếu gì chưa tốt mọi người hãy bình luận cho mình, mình sẽ cải thiện hơn trong tương lai, cảm ơn mọi người ủng hộ.}