Chương 10: Gặp nam khách mời đầu tiên

"A... Chào, chào em." Khi nhìn thấy cô gái mà mình sẽ hẹn hò hôm nay, đầu óc của Lục Mộ Phong bỗng trở nên trống rỗng.

Kỳ thật anh đã nghĩ kỹ lời dạo đầu từ trước rồi.

Nhưng giờ phút này, khi nhìn vào khuôn mặt thanh tú tựa như thơ vẽ của Lại Vân Trì, anh đã quên mất bản nháp trong lòng mình được viết như thế nào. Một nữ khách mời có điểm lót đế giống như anh lại có thể xinh đẹp đến vậy sao?

Cô gái trông rất trẻ, khẳng định không quá 25 tuổi, thậm chí còn có thể chưa đến 20.

Liệu có phải cả hai đều chưa có kinh nghiệm trong tình yêu nên mới đưa đến những suy nghĩ không toàn vẹn như mong đợi không? Họ có nhiều điểm chung như vậy à.

Tuy nhiên, Lục Mộ Phong nhanh chóng chú ý tới cách ăn mặc nóng bỏng của cô.

Cô diện chiếc váy dài xẻ tà cao, tà váy không ngừng tung bay theo làn gió biển vô tận khiến đôi chân dài và mịn màng của cô luôn được nhìn thấy. Không ai là không yêu thích đôi chân đẹp như vậy, đặc biệt là đối với những chàng trai trẻ chưa trải qua những năm tháng yêu đương, nhìn thấy đôi chân ấy đều khiến họ phải ngẩn ngơ.

“Em là Lại Vân Trì, anh tên gì vậy?”

Lại Vân Trì đi đến bên cạnh Lục Mộ Phong trước ánh mắt cháy bỏng của anh.

Hai người có sự chênh lệch chiều cao lớn hơn nửa cái đầu, tạo nên một cặp đôi với tỷ lệ thân hình hài hoà.

“Lục, Lục Mộ Phong…”

Lục Mộ Phong cũng không biết chính mình còn có tật nói lắp.

Mặt anh đỏ bừng lên, nói chuyện không kịp suy nghĩ: “Em… có vẻ rất cao.”

“Vậy hả… Em chỉ có mét 68 mà thôi.”

Lại Vân Trì nghiêng người, cố ý hơi đẩy ra tà váy của mình.

"Em mang giày cao gót, với lại chân của em so với người bình thường dài hơn một chút, vì vậy nên nhìn cao hơn." Lại Vân Trì giải thích.

"Giày của em thật xinh đẹp..." Lục Mộ Phong không dám nhìn lên, cúi đầu nói tiếp, "Anh cao 1 mét 83, cao hơn em một chút."

Dứt lời, anh đi đến ghế phụ mở cửa cho Lại Vân Trì.

“À, chúng ta đi đến chợ chỗ bờ cát nhé, hôm nay tổ chương trình sắp xếp cho chúng ta hẹn hò ở đó”

“Được.”

Lại Vân Trì cười ngọt ngào với Lục Mộ Phong, cúi người ngồi vào xe.

Chợ cách khu biệt thự khoảng 20 phút đi xe.

Khi lái xe cần phải tập trung nên Lục Mộ Phong đã trở nên bình tĩnh hơn.

Anh vừa nhìn map chỉ dẫn trong xe, vừa tìm chủ đề nói chuyện: “Xin lỗi em lúc nãy anh hơi hồi hộp, chứ bình thường anh không nói lắp đâu.”

Lại Vân Trì nghiêng đầu dựa vào ghế dựa, ánh mắt tình tứ nhìn Lục Mộ Phong, nói: “Xin lỗi gì chứ, anh đáng yêu mà, và thực ra em cũng cảm thấy hồi hộp lắm.”

“Thật sự vậy à? Anh không nhìn ra đấy.”

“Đương nhiên là thật, em đang cảm thấy trái tim mình đập rất nhanh khi ở bên anh, anh có muốn thử cảm nhận không?”

“Hả?” Lục Mộ Phong ngơ ngác: “Cảm nhận? Cảm nhận như thế nào?”

Áp tai vào ngực Lại Vân Trì để nghe tiếng tim đập của cô ấy sao? Mới gặp mặt mà đã làm như vậy có lẽ không tốt lắm.

Đặc biệt là khi cô mặc váy với cổ áo rất thấp, anh đã nhìn thấy một nửa khe sâu kia rồi!

Lục Mộ Phong, mặc dù chưa từng có bạn gái và vẫn còn là xử nam, nhưng anh cũng đã từng đi đến bể bơi.

Nhưng mà xuất phát từ xã giao và lễ nghi, đôi mắt của anh chưa bao giờ dám nhìn loạn.

Lúc này, anh nghĩ đến việc bên cạnh mình đang ngồi một cô gái xinh đẹp đỉnh cấp, hơn nữa cô ấy còn là đối tượng hẹn hò của anh thì lòng bàn tay anh liền đầy mồ hôi.

Không thể như vậy được, Lục Mộ Phong, anh tự nhủ thầm trong lòng, quá mất mặt, không thể làm như mình chưa trải sự đời thế này.

“Đương nhiên là sờ mạch đập của em rồi, sao tai anh lại đỏ thế kia, anh đang nghĩ gì vậy?”

Lại Vân Trì nhìn chăm chăm vào vành tai của Lục Mộ Phong, khiến anh cảm thấy hơi ngứa ngứa.

“Là vậy à… Ha ha anh khờ quá.” Lục Mộ Phong xấu hổ nắm chặt lấy tay lái.

Vừa lúc này trên đường gặp phải đèn đỏ, Lại Vân Trì bèn đem tay trái duỗi đến trước mặt Lục Mộ Phong.

“Anh, sờ thử xem?”

“!!”

Thật sự có thể sờ?

Lúc này, bởi vì hành động của Lại Vân Trì nên anh có thể ngửi thấy hương thơm dịu dàng của hoa nhài quẩn quanh bên chóp mũi.

Anh bị bao phủ bởi hương thơm của thiếu nữ, lại nhìn bàn tay trắng nõn mảnh mai trước mặt, chỉ cảm thấy toàn cơ thể đang đổ mồ hôi liên tục.

Chắc chắn là do thời tiết quá nóng.

Thời tiết tháng bảy ở bờ biển này thực sự rất khắc nghiệt.

Hiện tại thân nhiệt của anh cao như vậy, nhất định là do thời tiết.

Lục Mộ Phong hít sâu một hơi, ra vẻ bình tĩnh đem ngón tay đặt lên cổ tay Lại Vân Trì.

Ngón tay anh run rẩy dữ dội, căn bản không thể tìm thấy mạch đập của Lại Vân Trì.

Điều xấu hổ hơn nữa là mồ hôi trên ngón tay anh chạm vào làn da của Lại Vân Trì.

“Ngứa quá…” Lại Vân Trì cười mềm mại và rụt tay lại: “Anh cố ý hả?”

“Không, không phải!”

Thấy mình sắp bị coi là kẻ háo sắc, Lục Mộ Phong hoảng loạn đến mức muốn nổi hết cả da gà.

“Chỉ là trước đây anh chưa từng tiếp xúc với con gái, nên…”

“Hả? Anh chưa yêu bao giờ hả?” Lại Vân Trì ngạc nhiên: “Lúc đi học không có cô bạn gái nào thành công bắt được anh sao?”

“Anh…”

Ánh mắt Lục Mộ Phong chợt có chút tránh né.

Lại Vân Trì theo trực giác cảm nhận được rằng Lục Mộ Phong là người có bí mật, nhưng rõ ràng hiện tại anh ta không muốn nói ra.

Lục Mộ Phong nắm chặt tay lái, do dự vài giây mới nói: “Những năm còn đi học trôi qua rất nhanh, đến khi anh kịp nhận ra thì mình đã độc thân 22 năm rồi.”

Không có Lâm Viễn Châu ở bên cạnh, Lục Mộ Phong không mất đến mười phút liền tiết lộ tuổi tác và lịch sử tình trường của mình.

Lại Vân Trì bị bộ dạng cực kỳ dễ lừa của anh ta làm cho bật cười, giọng cười thanh thoát và dễ nghe.

Lục Mộ Phong bị tiếng cười của cô thu hút, không thể nhịn được mà quay đầu nhìn cô, và kết quả là anh thấy ngực cô rung rinh theo tiếng cười.

Lục Mộ Phong vội vàng quay đầu lại, điên cuồng tự nhắc nhở bản thân: "Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn."

Lúc này, đèn đỏ chuyển thành đèn xanh, Lục Mộ Phong tập trung lái xe, không nghĩ ngợi gì thêm.

Chỉ là vành tai anh vẫn đỏ ửng.

[ Tôi mới từ phòng phát sóng trực tiếp của những người khác đến đây, ai có thể cho tôi biết tại sao tai của Lục Mộ Phong lại đỏ như vậy không? ]

[ Bởi vì nữ streamer của chúng ta cho anh ta sờ tay của mình. ]

[ Úi thiệt hả, vậy thì đây mới là chương trình hẹn hò dành cho người lớn nè. ]

[ Tôi đồng ý, tôi vừa mới dạo qua phòng phát sóng trực tiếp của ba đôi còn lại, an toàn quá, xem nhạt toẹt luôn. ]

[ Bộ dáng của anh Bạch khi hẹn hò trông như thế nào vậy? Tôi hoàn toàn không tưởng tượng ra được. ]

[ Thôi đừng nói nữa, Giang Yển Bạch và Diệp Tư Rượu sau khi giới thiệu tên cho nhau thì chả ai nói gì nữa cả. ]

[ Bọn họ hẹn hò ở chỗ nào đấy? ]

[ Quán cà phê, mà nơi hẹn hò của bọn họ đáng ra là phải nói chuyện thật nhiều ý. ]

[ Nếu bọn họ nói với nhau được mười câu thì tôi thua. ]

[ Lâm Viễn Châu và Quan Mộng Dao thì đến quán nước Hải Tộc. ]

[ Thực ra bọn họ vẫn nói chuyện bình thường, nhưng chủ đề toàn về vật nuôi ế, không liên quan đến bản thân luôn. ]

[ Đặng Trầm Tinh thì sao? Ai đi nhìn đi? Ảnh chắc biết nói chuyện hơn. ]

[ Đặng Trầm Tinh và Hạ Yên Yên đang ở bãi biển nhặt vỏ sò với đá cuội. ]

[ Hạ Yên Yên liên tục cua Đặng Trầm Tinh, nhưng anh ta có vẻ chả hứng thú là mấy. ]

[ Trai hư thì thường phụ nữ kiểu quyến rũ hoặc trong sáng ế, tôi cảm thấy nam số 2 và nữ số 2 không hợp nhau lắm. ]

Bình luận này đã chọc giận fans của Đặng Trầm Tinh.

Bọn họ liên tục spam——

[ Nhắc lại lần nữa, ngôi sao nhà tôi không phải trai hư! ]

[ Nhắc lại lần nữa, ngôi sao nhà tôi không phải trai hư! ]

[ Nhắc lại lần nữa, ngôi sao nhà tôi không phải trai hư! ]

Lúc này, có một tài khoản tên là “Nhà triết học giải thích” bình luận như sau——

[ Vị trí của Đặng Trầm Tinh rất gần với chợ, mọi người có nghĩ lát nữa hai nhóm hẹn hò sẽ chạm mặt nhau không? ]

[ Uầy, nếu vậy thì kí©h thí©ɧ quá. ]

[ Với tính cách của ả kia thì rất có thể cùng lúc cua luôn hai người đàn ông quá. ]

[ Nhưng Hạ Yên Yên cũng đâu phải đèn cạn dầu, không chừng tý nữa cổ sẽ phóng điện xèn xẹt hai anh cho mà xem. ]

[ Đạo diễn à, một nhà viết kịch bản chuyên nghiệp đã gợi ý đến việc có một cuộc ‘gặp gỡ tình cờ’, tổ chương trình nghĩ sao về kịch bản này? ]

[ Đạo diễn à, tôi cũng là nhà viết kịch bản chuyên nghiệp đây, tôi thấy comment trên khá thú vị… ]

[ Đạo diễn à tôi cũng vậy… ]

….

Đạo diễn vốn dĩ không định để các cặp khách mời gặp nhau sớm như vậy.

Nhưng bây giờ nhìn thấy những spam cầu xin của khán giả thì gã cảm thấy ý kiến này không tệ, vì thế bèn cầm lấy điện thoại, gọi điện cho nhân viên của chương trình đang ở gần bờ cát.