Chương 7: Buổi sáng: Bài kiểm tra tình yêu

Lâm Viễn Châu nhận được khá nhiều lời khen ngợi.

Với tính cách này, nếu anh gặp gỡ những cô gái thiện lương, có thể sẽ rất hạnh phúc. Nhưng nếu anh gặp phải người như Lại Vân Trì, một cô gái chỉ quan tâm đến tiền bạc…

Đặng Trầm Tinh: “Đến lượt tôi trả lời đúng không? Tôi cảm thấy nhu cầu chia sẻ và tình yêu là một, không muốn chia sẻ tức là không yêu. Tôi chắc chắn sẽ đề nghị chia tay.”

[ Kinh kinh kinh, càng nói như vậy, khi chuyện xảy ra lại càng tiếc, cẩn thận về sau bị vả mặt đấy ngôi sao. ]

[ Bạn trai trước của tôi cũng bình tĩnh giống Đặng Trầm Tinh, nhưng khi tôi nɠɵạı ŧìиɧ, anh ta quỳ xin tôi đừng chia tay và nói rằng có thể chấp nhận việc tôi có hai người. ]

[ Vãi… Bạn đã viết sách chưa vậy, tôi quỳ đọc luôn. ]



Lục Mộ Phong: “Tôi chưa từng trải qua chuyện này nên không biết mình sẽ phản ứng ra sao. Anh Giang, anh thì sao? Anh sẽ làm thế nào?”

Bị gọi tên, Giang Yển Bạch nhìn qua bài thi chưa viết chữ nào của mình, rồi đáp ngắn gọn: “Nhàm chán.”

Mọi người: “…”

[ Tôi quyết định gọi anh ấy là ‘Anh trai nhàm chán’ kể từ bây giờ. ]

[ Tôi đồng ý. ]

[ Tôi đồng ý. ]



Câu hỏi số 3: “Bạn có để ý về sự chênh lệch tuổi tác lớn trong mối quan hệ tình cảm không? Chẳng hạn như chênh lệch tám tuổi, mười tuổi hay thậm chí mười mấy tuổi, mấy chục tuổi?”

Câu hỏi này không khó, mọi người trả lời rất nhanh.

Quan Mộng Dao: “Không ngại, chỉ cần hai bên trong lòng có đối phương, thì những điều đó không phải vấn đề.”

Hạ Yên Yên: “Hì hì~ tôi đồng ý với cách nói của chị Mộng Dao, chỉ cần đủ yêu tôi, thì không có vấn đề gì cả!”

Diệp Tư Rượu: “Tôi không sao cả.”

Lại Vân Trì nghịch tóc trước ngực: “Các người trả lời quá giả, chẳng nhẽ ông già 80 tuổi tốt với mình, mình cũng yêu? Thằng nhóc tám tuổi tặng hoa mình cũng rung động? Dù sao theo tôi, quá già tôi không cần, tôi ghét mùi người già, quá nhỏ tôi không cần, bởi vì tôi không muốn vào tù.”

[ … ]

[ Nữ streamer của chúng ta nói chuyện luôn dỗi trời dỗi đất như vậy sao? ]

[ Nữ streamer khiêu vũ không phải thích quyến rũ đàn ông sao? Lại Vân Trì sao lại không nói theo kịch bản thế này? ]

[ Nói thật, tôi thích câu trả lời của chị Trì. ]

[ +1, những câu trả lời khác tôi không tin chút nào. ]

[ Chị Trì của chúng ta là trung thực nhất rồi. ]

[ Xấu hổ quá, gái mại da^ʍ mà cũng có người che chở, thói đời ngày sau @@. ]



Lâm Viễn Châu: “Trong lòng tôi, so với tuổi tác về mặt sinh lý, tôi cho rằng sự xứng đôi về mặt tinh thần quan trọng hơn.”

Đặng Trầm Tinh: “Tôi không thể, tôi thích tuổi tác gần nhau một chút, nếu không đối phương có thể sẽ không hiểu cho hoàn cảnh nghề nghiệp của tôi. Hơn nữa, cuộc sống lý tưởng của tôi đó là có một phòng game cạnh phòng ngủ, sau này có thể cùng bạn gái chơi game.”

Lục Mộ Phong: “Tôi vẫn không biết, chưa từng yêu người lớn tuổi hay nhỏ tuổi hơn, chắc như nào cũng được.”

[ Em trai, nếu không nghiêm túc trả lời bài thi thì kết quả sẽ là đếm ngược từ dưới lên đấy. ]

[ Mỗi câu hỏi 20 điểm, hiện tại tôi đã cho anh ta hai con 0. ]

[ Tôi cũng vậy. ]

[ Tôi vẫn cho anh ta năm điểm vì anh ta đẹp trai. ]



Giang Yển Bạch trả lời trước sau như một, lạnh lùng và cứng nhắc: “Không thể chấp nhận.”

Ngư Đa Đa giúp người xem hỏi lý do: “Anh Giang, tại sao lại nói như vậy? Có phải anh lo lắng điều gì đó không?”

Giang Yển Bạch rất ít khi giải thích hành vi của mình. Anh liếc nhìn máy quay, biểu cảm không thay đổi, nhưng lại khiến người ta vô cớ cảm thấy anh càng thêm khó chịu.

Sau một lúc lâu, khi sự im lặng trở nên ngượng ngùng, anh mới mở miệng: “Tuổi quá lớn hoặc quá nhỏ đều không thích hợp để sinh con.”

[ Không ngờ lại là lý do này luôn?? ]

[ Phụ nữ là cỗ máy sinh sản à? Cạn lời! ]

[ Ê bạn, nhà bạn chỉ có nồi niêu xoong chảo, nhưng nhà người ta thực sự có tài sản lớn cần kế thừa. ]

[ Đúng vậy, gia đình lớn, chắc chắn cần người thừa kế. ]

[ Nếu tôi có tiền để khi sinh được ở phòng vip, được thuê giúp việc, còn có quà sang trọng hoặc bao lì xì thì tôi cũng sẵn sàng. ]

[ Tôi 24 tuổi, là nghiên cứu sinh của dự án 211*, ngày nào cũng làm nghiên cứu, làm ơn lấy tôi làm vợ. ]

[ ? Tôi cũng là nghiên cứu sinh, tôi là nghiên cứu sinh theo dự án 985.* ]

[ ? Tôi cũng là nghiên cứu sinh, nhưng tôi là nghiên cứu sinh ở nước ngoài. ]

*"Nghiên cứu sinh 211" đề cập đến các sinh viên theo học chương trình sau đại học tại các trường đại học nằm trong "Dự án 211" của Trung Quốc. Dự án 211 là một sáng kiến của chính phủ Trung Quốc nhằm nâng cao tiêu chuẩn nghiên cứu và giáo dục ở các trường đại học hàng đầu. Các trường đại học trong dự án này nhận được sự hỗ trợ đặc biệt về tài chính và tài nguyên để cải thiện chất lượng giáo dục và nghiên cứu.

* "Nghiên cứu sinh 985" đề cập đến các sinh viên theo học chương trình sau đại học tại các trường đại học thuộc "Dự án 985" của Trung Quốc. Dự án 985 là một sáng kiến khác của chính phủ Trung Quốc, ra mắt vào tháng 5 năm 1998, nhằm xây dựng một số trường đại học đẳng cấp thế giới. Các trường đại học trong dự án này nhận được sự đầu tư lớn về tài chính và tài nguyên để nâng cao chất lượng giảng dạy, nghiên cứu và cơ sở hạ tầng, với mục tiêu đưa các trường này vào hàng ngũ các trường đại học hàng đầu thế giới.

Kênh chat như kiểu thiếu chút nữa là đẻ luôn trên sóng.

Rất nhanh đã đến câu hỏi thứ tư. Câu hỏi lần này khiến mọi người có vẻ mặt khá kỳ quái.

Câu hỏi số 4: “Bạn có thể chấp nhận việc nửa kia của mình có những bí mật không thể nói ra hoặc có quá khứ gì đó khó nói không? Ví dụ như đã từng làm nghề không mấy tốt đẹp, từng vào tù, hoặc đã có con?”

Mọi người đều im lặng. Phòng phát sóng trực tiếp cũng không có những dòng bình luận tràn lan như trước.

Lại Vân Trì xoay bút trong tay, nghĩ thầm: Đây có phải ám chỉ mình không? Tên chương trình là “Tâm động và bí mật”, chẳng lẽ bí mật của mọi người có liên quan đến câu hỏi này? Có ai từng vào tù? Có ai từng có quá khứ không mấy tốt đẹp? Có ai đã có con? Không ngờ một chương trình tình yêu lại có kịch bản kịch tính như vậy… Không biết liệu tất cả bọn họ có phải người xấu không. Nếu đúng, thì thật là thú vị.

Quan Mộng Dao là người đầu tiên trả lời, với vẻ mặt rất khó xử: “Tôi… Tôi không biết, có lẽ anh ấy có nỗi khổ riêng, nhưng… Xin lỗi, tôi thực sự không biết trả lời thế nào.”

Hạ Yên Yên vẫn lấy lòng các nam khách mời: “Chỉ cần anh ấy đủ thẳng thắn và chân thành, tôi nghĩ tôi có thể giúp anh ấy vượt qua đoạn ký ức xám xịt đó. Các anh không cần lo lắng, hãy dũng cảm yêu em nhé!”

Diệp Tư Rượu với khuôn mặt vô cảm: “Khó nói, tôi chưa từng gặp phải tình huống như vậy.”

Khi đến lượt Lại Vân Trì, mọi người đều nhìn cô, muốn nghe xem lần này cô sẽ lại nói gì.

Lại Vân Trì chống cằm, chớp chớp đôi lông mi dài như cánh bướm, sau một lúc lâu thì thở dài một hơi: “Chỉ là yêu thôi mà, chưa chắc đã lấy, cần gì phải nghiêm túc như vậy? Theo tôi thì, hãy tận hưởng niềm vui trước mắt đi.”

Những lời này của cô hơi mang thiên hướng “cờ đỏ”.

Nếu cô mà là con trai, thì đích thị là một tra nam chính hiệu, chỉ muốn lên giường với phụ nữ mà không muốn chịu trách nhiệm.

Nhưng lần này không ai mắng cô, vì mọi người đều đang tự hỏi về câu trả lời của chính mình.

Đến lượt bên nam.

Vẻ mặt của Lâm Viễn Châu vô cùng nghiêm túc: “Phải tuỳ từng tình huống và tuỳ từng đối tượng, tôi cho rằng chuyện này không thể vơ đũa cả nắm.”

Đặng Trầm Tinh bắt chéo chân tựa lưng vào ghế, ánh mắt tràn đầy sự phóng túng: “Chỉ cần tôi đủ thích người đó thì tôi sẽ không để ý đến quá khứ của đối phương, cuộc sống mà, tất nhiên là càng kí©h thí©ɧ càng thú vị.”

Lục Mộ Phong ngây ngô cười: “Tôi có thể nói là tôi không biết trả lời thế nào không?”

Ngư Đa Đa: “Cũng được, nhưng… cậu phải cẩn thận đấy nhé~”

Lục Mộ Phong: (πーπ)

Lục Mộ Phong: “Vẫn là nghe anh Giang trả lời đi, anh ấy trông rất chín chắn, biết đâu lại có ý tưởng hay.”

Giang Yển Bạch dứt khoát nói ba chữ: “Không đồng ý.”

Nói xong, có lẽ cảm thấy quá lạnh lùng nên anh ta bồi thêm một câu: “Tôi sẽ tiến hành điều tra người có khả năng phát triển mối quan hệ khác giới, những người có vấn đề sẽ không phải là lựa chọn của tôi.”

[ … ]

[ Quỷ. ]

[ Thì ra Giang phu nhân không phải là một danh phận, mà là một nghề nghiệp. ]

[ Đối với các gia tộc lớn, việc tiến hành điều tra là rất bình thường, các người ngạc nhiên cái gì? ]

[ Thật vậy, nếu không điều tra, nhỡ nhà gái có bệnh di truyền hoặc từng phạm pháp ảnh hưởng tới đời sau thì sao? ]

[ Có ai đã tìm hiểu được về bối cảnh của Giang Yển Bạch chưa? ]

[ Chưa có. ]

[ Chưa có. ]

[ Thật đáng sợ. ]



Trong tất cả các nam khách quý ở đây, Lâm Viễn Châu là người thông minh nhất.

Nghe xong câu trả lời của Giang Yển Bạch, anh thử thăm dò hỏi: “Cho phép tôi hỏi thêm một câu, nếu anh Giang đã có thói quen điều tra, vậy anh có phải đã biết rõ thông tin về các nữ khách quý trong chương trình không?”

Vừa dứt lời, Đặng Trầm Tinh và Lục Mộ Phong cùng quay đầu nhìn về phía Giang Yển Bạch.

Họ đều rất tò mò về các nữ khách quý mà tổ chương trình sẽ mời.

Mặc dù một số người trong họ không kỳ vọng nhiều vào tình yêu, chủ yếu là muốn trải nghiệm bầu không khí của chương trình, nhưng nếu phải sống chung 30 ngày với đối phương, họ vẫn hy vọng có thể sống cùng những cô gái chất lượng cao một chút.

Tất nhiên, nếu may mắn gặp được chân ái thì càng tốt.

Giang Yển Bạch không giấu giếm, gật đầu: “Tôi thực sự biết thông tin về họ, nhưng tôi đã ký thoả thuận bảo mật, đồng ý với tổ chương trình sẽ không tiết lộ thông tin của họ trước.”

Đặng Trầm Tinh và Lục Mộ Phong đồng thời thất vọng thở dài một tiếng.

Lâm Viễn Châu cười tỏ vẻ hiểu.

Nhưng trong lòng thầm nghĩ, nếu Giang Yển Bạch chịu đến đây, chắc chắn phải có ít nhất một nữ khách quý có điều kiện rất tốt.

Cũng không biết anh ta động lòng với ai…