Chương 22

Quần áo của Thẩm Bạch và Diệp Chi Lan đều đã đáp xuống đất từ lúc nào, trên giường chỉ còn lại những âm thanh hổn hển nóng bỏng.Hai bầu vυ" căng tròn mềm mại, lành lạnh áp vào khuôn ngực vạm vỡ nóng rực, nhiệt độ chênh lệch cũng tần suất cọ xát nhè nhẹ làm đầṳ ѵú cô thêm se cứng. Một cánh tay anh nắm lấy sau gáy cô giữ chặt, mặt cô vùi vào hõm vai nồng nàn hương thơm nam tính của anh, từng giọt mồ hôi đầy ẩn nhẫn lăn trên cần cổ rám nắng mãnh mẽ rơi vào mắt Diệp Chi Lan, cô thấy bên trong mình thắt lại trong một nhịp điệu kích động.

Giáo sư Thẩm vừa dùng môi mân mê vành tai ửng đỏ vừa chuyên chú quan sát nét mặt giờ đã đắm chìm trong du͙© vọиɠ của cô gái. Dươиɠ ѵậŧ anh nóng rực, cương cứng đến mức giần giật, đưa đầu khấc sượt qua sượt lại trước cửa âʍ ɦộ trơn mềm mấp máy. Từ trong động thịt, dâʍ ɖị©ɧ chảy ra không ngừng, ẩm ướt, dinh dính đầy mời gọi. Thẩm Bạch bắt đầu thở dốc, anh gần như không nhịn nổi khao khát mãnh liệt muốn một đường đâm thọc cô đến tận cùng. Nhưng anh sợ làm cô bị thương nặng hơn.

Thẩm Bạch ở một bên liều mạng nhẫn nại, dưới thân anh, Diệp Chi Lan sớm đã không chịu nổi. Hai tay cô bấu chặt lấy vai anh làm điểm tựa, hông tự giác tìm đến gần sát hơn với vật nam tính, tham luyến muốn có được nhiều hơn. Khi đầu dươиɠ ѵậŧ theo dòng trơn trượt tiến vào trong âʍ đa͙σ nóng chặt, Thẩm Bạch dùng lực thật lớn bóp nghiến lấy một bên cánh mông của cô, khiến cô nhịn không nổi bật ra một tiếng khóc rên, vừa vừa sướиɠ.

Trán Thẩm Bạch nổi gân xanh, anh gằn giọng cảnh cáo:

"Đừng nháo, em còn đau đấy."

Diệp Chi Lan lúc này đã bị kɧoáı ©ảʍ làm cho mơ hồ, cô chủ động nâng người áp đôi môi ướŧ áŧ vì cả nước bọt và nước mắt lên môi anh, si mê hôn. Hai cánh tay thả từ bờ vai Thẩm Bạch, lần mò dọc theo cơ thể cường tráng rồi đáp ở hông anh. Cô bám lấy, mượn lực, lại ấn anh vào sâu hơn một chút.

Thẩm Bạch hít vào một hơi thật sâu, anh mở mắt, nhìn dáng vẻ say đắm hôn anh chẳng màng đau đớn của cô. Bên dưới anh, cự vật từng bước xâm nhập vào âʍ ɦộ non mềm, thật chặt và ấm áp, anh sướиɠ đến mức nổi da gà. Trong lòng đầy lo lắng, song Thẩm Bạch không cách nào ép mình đẩy cô ra.

Như cảm nhận được được nỗi giằng xé trong lòng anh, Diệp Chi Lan cũng khẽ mở, hai người đăm đăm nhìn nhau trong lúc môi hôn vẫn dây dưa.

Cô bất ngờ cắn lấy môi dưới của anh, dùng sức co thắt mật huyệt.

Chút rụt rè sau chót đã biến mất, khát vọng được anh yêu thương và lấp đầy xâm chiếm cơ thể đói khát của cô, vùi lấp mọi ý niệm khác. Bằng ánh mắt van lơn mà khêu gợi, cô ngước lên, khẽ khàng gọi:

"Thẩm Bạch..." - Diệp Chi Lan áp môi cô lên môi anh, rời ra, rồi lại áp vào, hết lần này đến lần khác, mềm ngọt âu yếm gọi tên anh. "Thẩm Bạch..."

"Em yêu anh."

"Em yêu anh."Thẩm Bạch run rẩy nhìn cô, ánh mắt anh se sắt.

Diệp Chi Lan vẫn tiếp tục gọi bằng một giọng mỗi lúc một thêm tha thiết, cô quàng tay ra sau lưng anh, ôm anh thật chặt.

"... Thẩm Bạch..." "...Chậm thôi, được không? Vào trong em đi, xin anh..."Cơ bắp Thẩm Bạch siết lại, cơ hàm anh bạnh ra, khi môi Diệp Chi Lan lần nữa đáp xuống, anh buông kiếm đầu hàng.

Vòng tay anh siết lấy cô chặt cứng, anh ngấu nghiến đáp trả mời gọi của cô, thọc lưỡi vào trong khoang miệng cô đầy thô bạo và chiếm hữu. Ở bên dưới, cự vật cương đến sắp nổ tung dần dần tiến quân, chậm rãi nong ra nhục huyệt chật hẹp, từng bước xâm nhập.

Diệp Chi Lan rùng mình thừa nhận cự căn thô dài của anh, dươиɠ ѵậŧ to lớn như đang kéo căng mọi thớ cơ trong âʍ đa͙σ cô đến cực hạn. Diệp Chi Lan vừa đau đớn, vừa tột cùng thỏa mãn, đó là một thứ kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt hết sức hoang dại. Cô rên xiết, song âm thanh ấy nhanh chóng bị anh nuốt trọn. Thân thể hòa quyện, anh rong ruổi trên cơ thể cô, tấm lưng trần vạm vỡ màu mật không ngừng nhấp nhô lên xuống theo nhịp điệu muôn thuở, mướt một tầng mồ hôi mỏng. Từng giọt từng giọt lăn xuống, thấm vào những kẽ hở nơi da thịt họ đang triền miên quấn quít, mùi vị đàn ông của Thẩm Bạch ngập tràn trong buồng phổi của Diệp Chi Lan, âm thanh mềm ngọt dây dưa của Diệp Chi Lan làm cả linh hồn Thẩm Bạch cũng muốn run rẩy.

Diệp Chi Lan ở bên dưới anh, ngập chìm trong khao khát chiếm đoạt dữ dội của anh, đột nhiên trong đầu lại loáng thoáng hiện lên những ngày tháng, à không, những năm tháng miên man dài đằng đẵng, ôm ấp trong lòng ước mong một lần được ánh mắt dừng lại nơi mình.

Thích anh rất nhiều.

Từ lúc biết mình thích anh, trong lòng lúc nào cũng là lo lắng, chỉ cần một bóng hình lướt qua, một âm thanh thoang thoảng cũng đủ làm tâm trí rối bời, làm trái tim chệch nhịp.

Thích anh rất nhiều, mỗi một lần bắt gặp ánh mắt anh, bên trong là một biển trời thôi thúc, kích động, môi cứ mấp máy mãi nhưng chẳng lần nào có can đảm để nói được điều gì, để rồi xấu hổ quay đầu đi, vờ như chẳng có gì. Đến khi nhìn lại thì anh đã đi xa, lẳng lặng dõi theo bóng lưng của anh, trong lòng dâng lên vô vàn tiếc nuối và buồn bã.

Thích anh, mỗi ngày lại càng thêm sâu đậm, bước đến nơi nào cũng nghĩ liệu có thể vô tình gặp anh. Đến khi thật sự gặp được anh rồi, trái tim thì nhảy cẫng lên hạnh phúc, ngoài mặt lại chẳng dám thể hiện.

Sợ anh từ chối, sự anh cười nhạo, sợ bản thân mình lố bịch, tự mình đa tình, sợ anh mỉm cười gượng gạo rồi nói lời xin lỗi.

Sợ nói ra rồi, anh sẽ không còn muốn nhìn cô nữa, dù chỉ là một ánh nhìn như nhìn bao người, sợ anh thậm chí còn không muốn ở nơi mà cô có thể nhìn thấy.

Toàn là những nỗi sợ rất đỗi bình thường của một cô gái trót đem lòng thầm thương trộm nhớ một người quá khác biệt.

Khi ta đem lòng yêu một người mà người ấy quá xa vời tầm tay của ta, nỗi mặc cảm thua kém tự nhiên sẽ xâm chiếm và làm tổ trong tâm hồn, càng khiến cho người ta trở nên hèn nhát, lại càng khiến cho người ta trở nên khổ sở.

Ước mơ vô cùng nhưng không có can đảm để nắm lấy, lại không có cách nào ép mình từ bỏ, là một nỗi dày vò khủng khϊếp. Nó khiến người ta héo mòn, khiến người ta kiệt quệ, khiến người ta méo mó.

Diệp Chi Lan đã trở nên méo mó. Vậy nên ông trời đã trừng phạt cô.

Giờ phút này, nhiệt độ cơ thể ấm áp của anh ấp ủ lấy cô, bao phủ cô, lấp đầy cô đến muốn nứt ra.

Hô hấp của cả hai người càng lúc càng trở nên gấp rút. Khi cao trào ập đến như sóng cuộn gió rền, mười ngón tay Diệp Chi Lan bấm chặt đến trắng bệch trên lưng Thẩm Bạch, nước mắt rơi đầy mặt cô.