Chương 39: Không khuất phục

Quý Lam siết chặt tờ

chi phiếu Âu Thừa Duẫn vừa đưa, trên mặt phủ một màn sương mù, móng tay

bấu chặt vào da thịt non mịn, ánh mắt trừng trừng nhìn Âu Thừa Duẫn đang xoay người bỏ đi, không hề quay đầu lại nhìn cô một cái. Đây chính là

Âu Thừa Duẫn.

Quý Lam chậm rãi mặc quần áo, nhét tờ chi phiếu

vào túi. Cô là một đại minh tinh được vạn người sùng bái, thế mà trong

mắt Âu Thừa Duẫn, không có gì khác so với những người đàn bà khác. Trong mắt anh, vĩnh viễn cũng sẽ không có tình cảm. Một người đàn ông tuyệt

tình như vậy, cô thật sự hoài nghi anh ta thật sự có trái tim hay không. Cô yêu anh đến như vậy mà anh thật sự …không cảm thấy sao?

“Phạm Tu Vũ đã rời khỏi cô ta?” Âu Thừa Duẫn vừa về đến công ty, Vu Nhuế đã

ôm một chồng văn kiện đi vào, Tín đã ở trong phòng. Vu Nhuế buông đống

văn kiện trong tay xuống, rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

“Vâng.” Lúc

Tín gọi điện thoại cho Âu Thừa Duẫn, anh không cần suy nghĩ nhiều đã

chạy thẳng về công ty, vì anh rất muốn biết người con gái đó có phải đã

chịu khuất phục anh hay không. Được lắm, vẫn chưa chịu cúi đầu với anh

sao? Anh có rất nhiều biện pháp.

“Chuẩn bị cho tôi một bản tư

liệu báo cáo chi tiết về những việc có liên quan với Phạm thị, phải thật rõ ràng, tường tận.” Âu Thừa Duẫn nới lỏng cà vạt, không thay đổi sắc

mặt nói. Tổng giám đốc của một công ty nhỏ nhoi, lại dám xúc phạm người

có quyền thế, anh sẽ làm cho tên kia hối hận không kịp.

“Đã

biết, thưa điện hạ.” Tín vuốt cằm, biết Âu Thừa Duẫn đã có bước tiếp

theo cho kế hoạch. “Ngày mai là…..” Tín đột nhiên nhớ tới ngày mai là

ngày gì, khi đi đến cửa văn phòng lại đột nhiên quay đầu lại.

“Tôi biết.” Âu Thừa Duẫn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ lạnh nhạt phun ra ba

chữ. Ngày mai là ngày gì anh là người rõ hơn bất kỳ ai khác.

Tín không nói nữa, yên lặng đi ra ngoài. Tính tình Âu Thừa Duẫn luôn nóng

nảy và hay thay đổi thất thường, nói không chừng ngay sau đó, anh ấy lại làm cái gì đó khiến người ta cứng lưỡi. Tín vừa mới ra khỏi văn phòng,

chuông điện thoại di động đã reo lên, nhìn đến dãy số cuộc gọi trên màn

hình, Tín cung kính trả lời: "Điện hạ….”

“Giúp tôi tra hành tung hiện tại của Tô Vận Nhi.” Âu Thừa Duẫn nói xong câu đó liền lập tức cúp máy.

Tín nghe giọng nói lạnh nhạt của người cầm máy bên kia, trên gương mặt anh

tuấn hiện lên vẻ sửng sốt, anh có thể đoán được biểu hiện lúc này của

điện hạ. Tô Vận Nhi, điện hạ dường như đối với cô ấy cũng không xấu lắm. Tín bước nhanh hơn, đi thực hiện nhiệm vụ Duẫn điện hạ giao cho.

Tô Vận Nhi và Hứa Tâm Lam đi dạo nguyên cả buổi chiều, mãi đến lúc mặt

trời đã lặn xuống chân núi, hai người mới nghênh ngang trở về. Vận Nhi

hiện tại cái gì cũng không thiếu, nhưng cô vẫn mua thêm một ít quần áo.

Lại cùng với Tâm Lam ăn một chút này nọ bên ngoài, xong xuôi mới chào

tạm biệt nhau. Mỗi người tự gọi xe trở về nhà của mình.

Vận Nhi

có chút do dự không biết nên về nhà nào, cuối cùng vẫn là trở về biệt

thự của Âu Thừa Duẫn, giận thì có giận, nhưng lý trí cô vẫn còn, xuống

xe ở trước ngõ, cô thong dong đi bộ về nhà. Vận Nhi hồn nhiên không phát hiện sau lưng cô có một chiếc Bugatti Veyron thể thao màu đen tuyệt

đẹp, chạy lướt qua cô, kéo theo một cơn gió lạnh.