Chương 9: Cô bé đáng yêu

"Về nhà!” Dưới vẻ

ngoài giảo hoạt, bên trong, Âu Thừa Duẫn là một tâm hồn lạnh lùng, đơn

giản nói hai chữ ngắn ngủi cho Vận Nhi biết. Cô bé này, hiện tại còn

chưa hiểu cô đã là vợ hợp pháp của anh rồi sao?

“Về….về nhà?” Vận Nhi có chút ngỡ ngàng nhìn ra ngoài cửa sổ, rõ ràng đâu phải đường đi về nhà cô. “Về nhà người nào?”

“Đương nhiên là nhà của chúng ta.” Thừa Duẫn cười rất tự nhiên, nhưng lại

khiến cho Vận Nhi cảm thấy như đang rơi xuống vực thẳm.

“Hả? Cái gì ?…..Anh nói gì ? Anh dừng xe lại cho tôi, tôi phải quay về nhà tôi.” Vận Nhi tức giận chỉ tay vào mặt anh, cũng không lo lắng đến tình hình

hiện tại. Trực giác nói cho cô biết người đàn ông này rất nguy hiểm.

“Cô còn chưa rõ tình huống hiện tại của mình sao? Bây giờ cô là vợ của

tôi.” Thừa Duẫn cũng không tỏ vẻ bực mình, những ngón tay thon dài xoa

xoa cằm, tốt bụng nhắc nhở cô.

“Ai là vợ của anh? Không phải đã

nói là chỉ diễn kịch thôi sao? Anh tốt nhất là đừng có tự ý thay đổi bậy bạ như vậy?” Bộ dáng của Vận Nhi như cô bé quàng khăn đỏ gặp phải con

chó sói, ánh mắt mở to, hai tay ôm chặt trước ngực.

Please, cho

dù có vạn người mê anh, đâu có nghĩa là cô cũng phải thích anh chứ? Con

người phải có tự trọng của riêng mình chứ. Thừa Duẫn nhìn biểu hiện của

Vận Nhi, mỉm cười, chống hai tay, cúi người về phía trước. Vận Nhi còn

chưa kịp hiểu Thừa Duẫn định làm gì, đã bị anh ép chặt lên cửa kính xe,

hơi thở đầy nam tính lập tức xông thẳng vào mũi, làm cho cô…..có chút

run rẩy.

“Anh cười cái gì?” Vận Nhi vươn đôi tay nhỏ bé, cố sức

đẩy anh ra, tự dưng bất ngờ dựa sát vào cô làm cái gì? Mặt cô có cảm

giác nóng như bị lửa thiêu đốt.

“Bảo bối, em…..thật đáng yêu.”

Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Vận Nhi, trong đầu Thừa Duẫn không ngừng tìm

kiếm từ ngữ để hình dung cô bé này, cuối cùng nhận ra, hai từ 'đáng yêu' là thích hợp nhất, trái ngược hẳn với ai kia. Tô Ân Huệ, cô đã không

dám đối mặt với sai lầm của chính mình, vậy thì cô để em gái cô gánh

chịu thay đi.

“Bệnh thần kinh.” Vận Nhi nghe anh nói ra hai chữ này, cặp mắt cụp xuống, cái gì với cái gì chứ?

Thừa Duẫn nghe cô mắng, càng cười gian xảo hơn, ép sát vào cô, anh nhạy cảm

cảm nhận mùi hương toát ra từ người cô, tâm trí anh như bị kí©h thí©ɧ,

bàn tay vuốt ve gò má cô, làm Vận Nhi run lên. Cô nhích người, định lách ra khỏi cánh tay của anh, nhưng lại đột nhiên bị kéo mạnh một cái, cả

người lọt thỏm ngã úp vào lòng Âu Thừa Duẫn. Ngẩng đầu lên liền nhìn

thấy đôi mắt như diều hâu của anh.

“Sao hả, có phải bảo bối đang muốn được ôm ấp yêu thương không?” Giọng nói của Âu Thừa Duẫn vang lên, làm cho Vận Nhi hận không thể tìm được cái hố nhảy xuống để trốn. Cô

lật đật ngồi dậy, tách ra khỏi người Thừa Duẫn.

“Điện hạ, tới

rồi.” Vận Nhi còn đang muốn chửi người thì từ ghế xe phía trước truyền

đến tiếng nói của tài xế. Vận Nhi càng lúng túng hơn, trên xe ngoại trừ

hai người bọn họ còn có một người tài xế. Việc này khiến cho cô xấu hổ

đến mức muốn chui luôn xuống đất.

“Ừ.” Thừa Duẫn thản nhiên lên

tiếng,Vận Nhi còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị Thừa Duẫn kéo xuống xe,

nhìn thấy ánh mắt ngơ ngẩn của cô, Thừa Duẫn cười xảo trá: "Sao vậy? Có

muốn anh bế vào trong không?”