Chương 20

Tiểu kiều thê chưa bao giờ ôm hy vọng chờ mong, chỉ nghĩ rằng ở chung với nhau lâu đến vậy, ít nhất Alpha cũng sẽ nhìn đến cậu.

Quả thực là mơ mộng hão huyền.

Ôm hy vọng gì chứ, sớm muộn đã nhìn thấy rồi.

Lúc trước nếu cậu không gật đầu, ông nội cũng sẽ không ép buộc Alpha vừa mới tốt nghiệp không lâu kết hôn, Alpha khi ấy còn rất trẻ ôm trong lòng nhiều hoài bão muốn giương cao trong cuộc sống, chỉ vì cậu lại bị trói buộc với người mình không yêu cả đời.

Sự chán ghét của Alpha dành cho cậu vốn rất rõ ràng, một người cao ngạo như anh lại bị ép buộc kết hôn với cậu, nói không chừng từ đáy lòng luôn oán hận cậu.

Sau khi kết hôn 2 năm, Alpha mới đánh dấu cậu.

Trước khi bị anh đánh dấu, tiểu kiều thê luôn lo sợ bất an, vì Alpha đã từng nói qua cậu không phải là mẫu người của anh, cậu luôn lo lắng sẽ có một ngày Alpha ly hôn với cậu.

Sau khi đánh dấu, cậu vẫn luôn mong đợi thay đổi nhưng sinh hoạt vẫn như cũ,Alpha luôn ở trên cao lạnh nhạt nhìn cậu.

Anh đang trách cậu, vẫn luôn oán cậu.

Cậu dễ khóc như vậy, chẳng qua vì lòng luôn áy náy.

Tiểu kiều thê nhẹ giọng,"Chờ chúng ta ly hôn rồi, anh có thể cùng người mình thích kết hôn."

Ngực Alpha đột nhiên tê rần, định lên tiếng lại nghe thấy giọng tiểu kiều thê :"Thật xin lỗi."

Cậu ôm lấy chân mình, nhích thân mình khỏi Alpha, thấp giọng :"Về đi."

Alpha nhìn khoé mắt của tiểu kiều thê, lần đầu tiên cảm giác được "Có phải mình làm sai rồi không".

Kết hôn mấy năm, lần đầu tiên anh nhìn thấy tiểu kiều thê khóc như vậy.

Anh vẫn luôn cảm thấy người nhu nhược là người quá trọng tình cảm, từ trước đến nay anh chưa bao giờ hối hận về bất kì lựa chọn, hành vi nào của mình.

Alpha bảo tài xế lái xe, dọc đường đi đều nhìn Omega đang cuộn người lại, nghĩ thầm, có phải anh đối xử với cậu...Quá hung dữ không?

Tiểu kiều thê như rất muốn....Ly hôn.

Nhưng trước giờ anh chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn.

Lúc đầu anh không muốn tiếp nhận cuộc hôn nhân này, nhưng sau khi đánh dấu tiểu kiều thê anh đã không còn muốn ly hôn.

Anh cho rằng cuộc hôn nhân này sẽ bình lặng nắm tay nhau đến già, chưa bao giờ nghĩ tiểu kiều thê sẽ rời khỏi mình.

Mấy năm ở chung, anh luôn nghĩ sẽ rất khó chịu, ngược lại rất thoải mái.

Thoải mái như một cơn sóng vỗ về không một chút tiếng động, không biết từ khi nào trong lòng anh đã len lỏi mọc lên một nhành hoa mang tên tiểu kiều thê.

Alpha tự cảm thấy bản thân không thể thích một người nhu nhược, anh cũng không bao giờ cúi đầu với cuộc hôn nhân này, muốn ông nội phải thừa nhận mình đã sai.

Nhưng anh chưa bao giờ bỏ mặc tiểu kiều thê.

Alpha nghĩ, cởϊ áσ khoác đắp lên người tiểu kiều thê, nhìn nét mặt nhu hoà của cậu, anh chợt muốn chạm nhẹ vào gò má cậu.

Lúc nãy anh đẩy tiểu kiều thê lên xe làm cho cậu sợ hãi, phát hiện được Alpha đến gần, cậu theo bản năng run rẩy, sợ lại bị anh làm đau.

Alpha tay dừng giữa không trung, bực bội quay đầu.

Suy nghĩ một lát lại không cam lòng, anh xoay đầu, luồn tay qua áo nhẹ vỗ người tiểu kiều thê.

Thương thì nói cho rồi. Để đỡ hiểu lầm. -.-