Chương 10 Giấc mơ của Thẩm Uyên

Thẩm Uyên nhìn quanh bốn phía, trên mặt lộ ra một chút nghi hoặc. Bố cục xung quanh rất xa lạ, chưa gặp qua loại bài trí này, đây là phòng khách nhà ai?

Bên trong cánh cửa phía cuối hành lang bỗng nhiên truyền đến một tiếng vang lớn, Thẩm Uyên lần theo tiếng động, một phen đẩy cửa ra.

Một người đàn ông cao gầy, đang chính mình móc ra dươиɠ ѵậŧ, rồi cắm vào người dưới thân. Mà người bị đè trên giường, trên người tràn đầy vết thương, tay chân đều bị cột lại, cả người bị cố định thành hình chữ đại (大), miệng bị băng kéo dán vào.

Đó là…… Thẩm Dư Đình?

“Đình Đình!” Thẩm Uyên hét lên một tiếng, bước nhanh tới, một đấm tung ra đánh bay tên đàn ông đốn mạt kia, cẩn thận cởi bỏ những trói buộc trên người

Thẩm Dư Đình, đem người kéo vào trong lòng.

“Ư…… Ba ba……”

Thẩm Dư Đình chỉ kêu hắn một tiếng, rốt cuộc nói không nên lời, mặt khác nước mắt từ hốc mắt lăn xuống, dính ướt quần áo Thẩm Uyên.

Người đàn ông trên mặt đất không biết khi nào đã biến mất. Thẩm Uyên ôm thân thể trần trụi của Thẩm Dư Đình, nhẹ giọng trấn an, ôn nhu hôn môi hôn trán từng cái.

Bảo bối đang nước mắt ngắn nước mắt dài, tầm mắt đυ.ng phải Thẩm Uyên, làm như vừa khóc xong đã quên, khẽ nhếch đỏ bừng môi.

Hôn môi dần dần xuống phía dưới, một chút tinh tế mà hôn tới nước mắt Thẩm Dư Đình, thẳng đến in lại trên khóe miệng.

“Ba ba……” Thẩm Dư Đình bỗng nhiên nhẹ giọng kêu hắn, thân thể không biết vì sao nhẹ nhàng run rẩy.

“Đừng sợ.”

Thẩm Uyên nhìn sâu vào mắt cậu, an ủi nhẹ nhàng. Như là muốn bao trùm lên tất cả những vết thương cậu đang sở hữu, đôi môi nóng rực từng chút hôn lên mỗi tấc da, bàn tay to lớn vuốt từ cổ theo dọc sống lưng một đường, rồi lại di chuyển xuống mông, nơi này đầy những vệt đỏ trông vô cùng đau đớn, chỉ dám nhẹ nhàng vuốt ve.

“A…… Baba……”

Thẩm Dư Đình đã không còn khóc thút thít, nhất nhất kêu “Ba ba”, trong âm thanh có kinh hoàng, lại có một chút sợ hãi.

Côn ŧᏂịŧ của Thẩm Uyên đã hoàn toàn cương cứng, nhưng dường như không phát hiện ra, chỉ chăm chú mà dùng môi “Rửa sạch” trên người Thẩm Dư Đình.

Từng cái mυ"ŧ hôn, ánh mắt giao nhau, hai người càng dựa càng gần, giữa môi không có khe hở, dán sát với nhau.

“Ưm…”

Thẩm Dư Đình dường như chưa kịp có bất kì phản kháng nào, đã bị lưỡi của Thẩm Uyên đột nhiên xâm nhập khoang miệng. Nhưng thực mau, đầu lưỡi nhỏ cũng thử thăm dò duỗi ra tới, cùng Thẩm Uyên triền miên cùng nhau.

Môi lưỡi giao triền, tiếng nước ái muội vang lên.

Hai người hạ thân cũng gắt gao mà dán ở bên nhau, cách Thẩm Uyên một lớp quần mỏng, khó nhịn được mà cọ xát. Phảng phất chỉ cần không có tầng vải dệt kia, lửa nóng ở dươиɠ ѵậŧ liền sẽ phá vỡ nếp uốn thịt mềm, thâm nhập đến thân thể Thẩm Dư Đình.