Chương 19 Tổ chức sinh nhật bất ngờ

Sinh nhật của Thẩm Uyên là vào tháng 10, chính hắn cũng không mấy quan tâm đến ngày này, nhưng Thẩm Dư Đình sẽ không để ngày này trôi qua một cách tẻ nhạt.

Cậu đã bắt đầu lên kế hoạch trước đó nhiều ngày, thậm chí còn bí mật tìm trợ lý của Thẩm Uyên, để xem lịch trình trong ngày cho baba. Vào ngày này năm trước, Thẩm Dư Đình mới vừa cùng Lăng Hãn hẹn hò chưa được bao lâu, chính là lúc quan hệ đang tốt đẹp, giữa chừng lại xảy ra nhiều việc ngoài ý muốn, cuối cùng ngay cả câu "Chúc mừng sinh nhật" cũng không kịp nói. Bây giờ nghĩ lại, Thẩm Dư Đình trong lòng tràn đầy hối hận.

Cậu lúc ấy với Lăng Hãn là tình đầu, cứ nghĩ đã gặp được chân ái cuộc đời , thế rồi lại xem nhẹ người quan trọng nhất với mình.

Vào ngày sinh nhật của Thẩm Uyên, Thẩm Dư Đình xin nghỉ phép ở viện nghiên cứu, chạy đến công ty ba ba. Cậu đã khéo léo mà kết thân được với trợ lý, bởi vậy mà thuận lợi vào được phòng làm việc của Thẩm Uyên.

Thẩm Uyên hôm nay có cuộc họp quan trọng, Thẩm Dư Đình cũng không làm khó baba một hai phải đón cậu. Nếu ba ba vội, cậu sẽ chủ động tới.

Thẩm Uyên kết thúc cuộc họp, đẩy ra cửa phòng làm việc, liền nhìn thấy bảo bối của mình đang ôm sách ngồi trên ghế sofa. Bao nhiêu cáu kỉnh bực bội trong cuộc họp nháy mắt tan biến, hắn biết rõ hôm nay là ngày gì, nhưng vẫn cố tình hỏi:

“Đình Đình, sao lại tới đây?"

“Ba ba!”

Thẩm Dư Đình vội vàng bật dậy, đi đến trước mặt hắn, lại đột nhiên ngượng ngùng bẽn lẽn nhỏ giọng,

“Chúc mừng sinh nhật ba ba.”

Người đàn ông mặc bộ vest phẳng phiu, trên mặt nở một nụ cười dịu dàng, dang tay ôm cậu vào lòng:

"Một mình tới đây để chúc mừng sinh nhật baba sao? Cảm ơn bảo bảo.”

Hai má Thẩm Dư Đình dán vào l*иg ngực rắn chắc của baba, do dự một chút, rồi quyết định vòng tay qua lưng đáp lại cái ôm của baba.

Thật ra, đêm qua cậu đã định sẽ là người đầu tiên nói "Chúc mừng sinh nhật", chính là, Thẩm Uyên ngày hôm qua lại bắt nạt cậu……

Cậu bị Thẩm Uyên ôm lấy vùi vào trong l*иg ngực, cao trào một lần lại một lần, cuối cùng thậm chí không biết mình ngủ thϊếp đi từ lúc nào.

Chờ baba tan làm, đã là năm giờ chiều. Thẩm Dư Đình vẫn lặng lẽ ngồi bên cạnh hắn, Thẩm Uyên đang làm việc lại vô thức ngẩng đầu, nhìn đến dáng người kia có chút gầy gò, tóc đen rũ trước mắt, tô điểm cho làn da càng thêm trắng trẻo. Chiếc cằm vline kia vất vả chăm bẵm lắm dạo gần đây mới có thêm chút thịt, nhìn cái cằm núng nính mềm mại kia thật khiến cho người ta muốn vươn tay cưng nựng một cái.

Công việc nhàm chán hàng ngày giờ đây trở nên không còn buồn tẻ nữa.

Tan làm, lái xe nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đến nhà hàng mà Thẩm Dư Đình đã đặt trước. Sau khi cẩn thận nghiên cứu, cậu lựa chọn bằng khẩu vị Thẩm Uyên, để tránh sai sót, Thẩm Dư Đình thậm chí còn đến đây trước một chuyến, đặt trước thực đơn.

Chỉ là, không biết có phải là ảo giác của Thẩm Dư Đình không, cậu luôn cảm thấy bầu không khí rất kỳ quái, nhất là ánh đèn ái muội, trên bàn ăn còn được trang trí bằng hoa hồng đỏ.

Chờ đến khi hai người kết thúc bữa ăn, cậu cuối cùng mới ý thức được có điều không ổn.

Quản lý nhà hàng, người rất thân quen với giám đốc đã tiễn họ đến tận cửa, thậm chí còn tươi cười nói:

"Chúc hai vị được lâu bền. Rất mong được đón tiếp vào lần sau."

Thẩm Dư Đình trong nháy mắt mở to hai mắt nhìn, định mở miệng giải thích, lại bị người đàn ông bên cạnh đột nhiên ôm eo.

“Cảm ơn.”

Thẩm Uyên trả lời, rồi giữ tư thế đó ôm Thẩm Dư Đình lên xe.

“Ba ba.”

Thẩm Dư Đình gương mặt nóng bừng, đến thắt dây an toàn cũng phải để Thẩm Uyên giúp.

“Chúng ta… bọn họ…”

Cậu muốn giải thích, nhưng lại không biết nói thế nào.

Thẩm Uyên cười như không cười, chỉ là liếc sang bên cạnh nhìn cậu.

Cậu chỉ đơn giản quay đầu, nhỏ giọng nói câu:

“Đâu có nói là tới cùng bạn trai đâu, sao họ lại chúc kì cục vậy."

Đột nhiên, một cái gì đó lóe lên trong đầu Thẩm Dư Đình - tiếp hai hai người họ sẽ đến khách sạn suối nước nóng, cậu hình như lúc đặt chỗ không nhớ đã nói rõ ràng là mình đi cùng với baba hay chưa?

Hai mươi phút sau, Thẩm Dư Đình đã biết đáp án - không.

Trong căn phòng rộng lớn, tràn ngập một cổ thoang thoảng mùi thơm của tinh dầu. Đầu giường lớn thuần một màu trắng, rèm lụa nhạt màu trang nhã rủ xuống dưới, ánh đèn ấm áp trông đặc biệt mơ hồ. Trên bể suối nước nóng trong sân nhỏ, từng cánh hoa phiếm hồng đang lững lờ trôi. Từ lúc bước vào phòng, nụ cười trên mặt Thẩm Uyên nhịn không được nữa. Bảo bối của hắn, làm cho hắn đi hết từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Nhìn đôi má ửng hồng cùng vẻ mặt xấu hổ đến mức không dám nhìn của Thẩm Dư Đình, là có thể đoán được có sự hiểu lầm trong lúc đặt chỗ - nhưng nói đi cũng phải nói lại, hắn phải cảm tạ sự hiểu lầm này.