Chương 35 Lần nghẽn mạng tai hại

Tới giờ tan sở, Thẩm Dư Đình đi vào phòng thay đồ, lấy điện thoại di động ra, gọi cho Thẩm Uyên. Trong văn phòng có một đồng nghiệp lớn hơn cậu vài tuổi, sắp tới sẽ tham gia nghiên cứu sinh ở nước ngoài chuẩn bị từ chức, hôm nay mời mọi người đi ăn liên hoan chia tay.

Loại chuyện này Thẩm Dư Đình không dễ gì từ chối, hơn nữa người đồng nghiệp này lúc cậu mới vào công ty cũng rất chiếu cố, bởi vậy Thẩm Dư Đình không chút do dự liền đồng ý.

Baba không nghe điện thoại. Mặt khác, các đồng nghiệp đã lần lượt ra ngoài, đứng ở hành lang chờ đợi.

Thẩm Dư Đình có chút ngại vì để mọi người chờ lâu, vội vàng gửi tin nhắn cho Thẩm Uyên rồi mau chóng ra ngoài.

Nơi tổ chức liên hoan là một khách sạn có phần xa hoa sang trọng, các đồng nghiệp rất hào hứng, liên tục chuốc rượu chúc mừng. Những người cùng bàn đều là đồng nghiệp, hơn nữa đa số mọi người cũng thích làm thí nghiệm, yêu học thuật nên rất hợp nhau. Thẩm Dư Đình tâm trạng cũng rất thoải mái, không tránh được bị mời uống thêm vài ly.

Đang nói chuyện vui vẻ, có người lại nhắc đến mạng xã hội, Thẩm Dư Đình lúc này mới giật mình móc ra điện thoại di động. Trên màn hình xuất hiện hàng loạt cuộc gọi nhỡ, đều đến từ một người gọi. Đúng lúc này, di động lại một lần nữa sáng lên.

Thẩm Dư Đình nhíu mày, đứng dậy đi tới cửa, ấn nút trả lời, thắc mắc:

"Ba, có chuyện gì thế?"

Người đàn ông đối diện hít một hơi thật sâu rồi mới chậm rãi mở miệng:

"Em đang ở đâu?"

Thẩm Dư Đình sửng sốt một chút:

“Em đã gửi tin nhắn, baba không nhận được sao?”

Cậu đọc địa chỉ, sau đó giải thích.

“Đồng nghiệp của em mời mọi người đi liên hoan chia tay, em nói muốn về trễ một chút." Thẩm Uyên nắm chặt tay lái, trong cổ họng "ừm" một tiếng, cúp điện thoại, sau đó khởi động xe.

Thẩm Dư Đình cuối cùng cũng nhận ra có điều gì đó không ổn, cậu mở hộp thoại trò chuyện với baba, quả nhiên nhìn thấy một dấu chấm than màu đỏ tươi trước câu "Baba, em đi liên hoan với đồng nghiệp, sẽ về nhà trễ.".

Mạng nghẽn ngay lúc này, thật là hại người!

Hai mươi phút sau, điện thoại Thẩm Dư Đình lại rung lên. Cậu đưa màn hình xuống dưới gầm bàn bật lên, liền thấy một tin nhắn mới từ baba.

“Tới rồi.”

“Tôi đi vệ sinh một chút.”

Thẩm Dư Đình nói với người bên cạnh một câu, rồi vội vàng chạy ra ngoài.

Người đàn ông cao lớn từ đầu kia hành lang đi tới, mặc một bộ quần áo màu đen, vẻ mặt âm u đi tới.

“Baba.”

Thẩm Dư Đình có chút không tự tin mà kêu một tiếng. Thẩm Uyên đứng ở trước mặt cậu, vẫn giữ được bình tình, chỉ nhìn cậu chằm chằm chốc lát, đột nhiên nói:

"Vào đi. Khi nào xong việc gọi cho baba."

Hắn biết chính mình quá căng thẳng, Thẩm Dư Đình đã 24 tuổi, đã là người trưởng thành, chỉ là không liên lạc được 1 giờ thôi. Nhưng mà, lúc nãy hắn nghe được tin tức:

“Công ty của Lăng Hãn đã phá sản, anh ta đang nổi điên hết lên.” , “Hiên tại anh ta đã về quê, nhưng dạo gần đây không thấy tăm hơi đâu nữa.”

Thẩm Uyên trước giờ là một người luôn điềm tĩnh, dù núi Thái Sơn có sụp trước mắt cũng không nao núng. Vậy mà nghe được tin này mặt liền biến sắc nắm chặt tay, chỉ sợ, chỉ sợ Lăng Hãn ngụy trang, quay lại muốn trả thù cậu.

Chờ đến khi thấy bảo bối bình an vô sự, hắn cuối cùng mới cảm thấy yên lòng, cũng ý thức được mình phản ứng hơi quá mức - đây chỉ là một cuộc liên hoan bình thường, người lớn tuổi như hắn không nên đi quấy rầy.

Thẩm Uyên xoay người định rời đi, lại bị Thẩm Dư Đình bắt được. Bàn tay nhỏ nhắn đan vào lòng bàn tay hắn, ngón tay mảnh khảnh chen vào giữa các ngón tay, sau đó có chút ảo não mà ngẩng đầu:

"Baba, là em sai rồi, baba đừng tức giận."

Vừa nói, cậu đột nhiên quay đầu liếc nhìn camera trên trần nhà, một bước tiến đến trước mặt ba, thì thầm:

"Em muốn hôn ba."