Chương 45: Tình cảm cha con cậu thật tốt

“Tình cảm cha con cậu thật tốt.” Kiều Cửu đang nằm trên ghế sô pha, hai chân nhếch lên đung đưa trong không khí.

Lời này làm Thẩm Dư Đình cảm thấy hơi chột dạ, cũng không sai, quan hệ thật sự rất tốt, mới đêm qua ba ba còn cᏂị©Ꮒ cậu hai tiếng đồng hồ, may mà nơi này cách âm tốt, bằng không khẳng định bọn Kiều Cửu sẽ nghe thấy động tĩnh kịch liệt kia.

Hắn sờ sờ mũi, hàm hồ nói ừ.

Quá trình kết giao giữa người với người thật sự rất thần kỳ, lòng cảnh giác của Thẩm Dư Đình từ trước đến giờ đều vô cùng cao, hiếm có bằng hữu, cũng không phải loại hình mỗi ngày đều nói chuyện phiếm, kể lể các thứ bát quái linh tinh. Lần này đáp ứng lời mời đi du lịch của ba ba, bất ngờ lại quen được chú Kiều và cháu trai Kiều Cửu, ở chung cực kỳ hòa hợp, không tới hai ngày liền trở thành bạn bè. Thẩm Dư Đình bất tri bất giác còn nói hết một vài tâm sự thầm kín.

Chú Kiều và ba ba chắc cũng giống như vậy. Thẩm Dư Đình nghĩ.

Kiều Liễu Thanh là bạn tốt của Thẩm Uyên trong nhiều năm, bọn họ tình cờ gặp nhau và quen biết thời đại học, theo tuổi tác càng lớn, dần trở thành bạn tốt đáng tin cậy của nhau, dù đã lâu chưa gặp mặt nhưng cũng không lạ lẫm chút nào.

Biệt thự nghỉ phép trên núi chính là địa bàn của Kiều Liễu Thanh, hắn xa xứ hai năm, trở về liền tiếp nhận cái dự án dang dở này, thế mà thật sự được hắn cứu trở về, kiến tạo thành biệt thự nghỉ phép trên núi thanh vắng điệu thấp, lại xa hoa như hiện tại. Thừa dịp còn chưa chính thức mở cửa đối ngoại, hắn dứt khoát mời người bạn tốt lâu ngày không gặp đến để trải nghiệm.

Kiều Cửu còn đang nói: “Nhìn cha tôi xem, cả vợ của ông ấy —— Haiz, không bàn đến chuyện này nữa.” Tuy nói như thế, nhưng thật ra Kiều Cửu cũng không có chút cảm xúc oán hận nào.

Thẩm Dư Đình đã biết cậu là con tư sinh, lại là song tính, cũng không được người Kiều gia coi trọng, đành vội vàng an ủi: “Ít nhất còn có chú Kiều, chú ấy đối xử với cậu rất tốt.”

Nghe được lời này, trên mặt Kiều Cửu hơi mất tự nhiên, nhỏ giọng lẩm bẩm hai câu gì đó. Thẩm Dư Đình không nghe thấy rõ, chờ cậu hỏi lại, Kiều Cửu đã cứng đờ mà dời đề tài đi.

Thẩm Dư Đình không tiếp tục truy hỏi, cũng không có để trong lòng.

Nhưng vào buổi tối hôm đó, hắn đã biết được nguyên do.

Bầu trời đêm mùa hạ sâu thẳm, Thẩm Dư Đình được ba ôm vào ngực, hai người cùng nằm trên ghế dài ngoài ban công, trong mông cậu ngậm chặt dươиɠ ѵậŧ của ba ba, cơ thể lung lay như đang phiêu phù giữa biển lớn. Thẩm Uyên làm không nhanh, nhưng rất sâu, mỗi lần đều lưu luyến chà sát một chút tuyến tiền liệt.

Thẩm Dư Đình cố kìm nén âm thanh rêи ɾỉ, hừ hừ như mèo kêu, vô cùng thoải mái.

Bỗng nhiên, từ ban công cách vách truyền đến tiếng động nào đó. Hai căn biệt thự vốn là một thiết kế chỉnh thể, thậm chí còn có thể trực tiếp đi qua ban công phòng ngủ của nhau.

Thẩm Uyên xoay đầu, liền trông thấy bạn tốt đang ôm lấy Kiều Cửu đi ra từ phía sau.

Mặc dù cái lan can cao đến thắt lưng đã ngăn cản tầm mắt, nhưng với tư thế hai người dính sát vào nhau như thế, còn có quần áo xộc xệch, ngay cả Thẩm Dư Đình cũng đoán ra được ——

Kiều Liễu Thanh và Kiều Cửu lại đang làʍ t̠ìиɦ!

Tầm mắt của hai gã đàn ông va vào nhau, không biết trao đổi tín hiệu gì, Kiều Liễu Thanh là người mở miệng trước: “Thật trùng hợp.” Giọng điệu tự nhiên, phảng phất như người quen ngẫu nhiên gặp mặt trên đường.

Thẩm Uyên đáp lại, cũng với bộ dạng thờ ơ lạnh nhạt.

Hai đứa trẻ thì đã sớm choáng váng, kinh sợ đến ngây người. Đặc biệt là Thẩm Dư Đình, từ trước đến nay da mặt cậu vốn mỏng, lúc này chỉ hận không thể rúc cả người vào ngực ba ba.

“Cậu không nói cho con mình biết tôi đã đoán ra từ sớm sao?” Kiều Liễu Thanh hừ một tiếng.

Cái tên này, vậy mà thật sự ra tay với con trai mình. Hôm đó hắn vừa thấy không khí thân mật của hai người xong, trong lòng liền nảy số. Sau đó dò hỏi, Thẩm Uyên cũng không giấu giếm, thậm chí còn đắc ý khoe khoang bảo bối của hắn có bao nhiêu tốt đẹp.

Thẩm Uyên trừng mắt đáp trả, kéo lại áo ngủ trên người con trai, che cơ thể cậu kín mít, sau đó xoay gương mặt cậu qua tinh tế hôn môi trấn an.