Chương 2

Chap2: khơi nguồn.

Tiếng nhạc đám ma vang lên inh ỏi, khiến Hà phải giật mình thức giấc, chợt nhận ra mình vừa ngủ một giấc dài, bây giờ đã là 5h chiều. Lễ nhập quan cũng vừa diễn ra lúc 4h30. Hà bước xuống võng, đi ra mở cửa nhìn về phía bên nhà dì Tư. Bên đó đông đúc người qua lại ra vô, có những người đi viếng, có người thì ngồi bàn ghế để tiếp khách, đèn đuốc điện đài cũng được trang bị đầy đủ, để tối nay mọi người cùng ở lại mà trông nom. Trước nhà mình, bà Lành, má của Hà, đang ngồi vá lưới, thấy con mình đi ra bà Lành cất tiếng hỏi:

_ Mày ngủ gì mà dữ dị mạy, coi dô dọn cơm rồi qua kêu ba bây về ăn cơm, ổng ở bên nhà dì Tư bay sáng giờ đó.

Hà ngồi xuống ngay bậc thang trước nhà mà hỏi :

_ Ủa vậy là người ta bỏ xác vô quan tài hết rồi hả má, rồi khi nào mới đem đi chôn.

Bà Lành vừa đan lưới, vừa trả lời:

_ Má nghe người ta nói đâu trưa hay chiều gì mai đó chôn rồi. Tội nghiệp dì Tư. Có hai thằng con trai mà giờ lại chết cùng lúc, bả thì già cả, sau này không biết sống ra sao.

Hà hỏi tiếp:

_ Con nghe nói, khi mà người ta chết, người ta thường hiện hồn về rủ mấy người thân mình đi chơi hả má.

Bà Lành quay lại nhìn Hà, bà cất giọng chửi nhẹ:

_ Tổ cha bây, con nít con nôi, hỏi chi ba cái chuyện đó. Mà từ bây giờ mày bớt đi tắm biển đi nha chưa mạy. Tao nói rồi đó nghen, có chuyện gì ba bây ổng đánh chết à. Thôi dô dọn cơm đi ông. Ngồi đó mà hỏi tào lao.

Nói rồi bà Lành cũng buông cử vá xuống, đi vào nhà hâm nóng đồ ăn, chuẩn bị cho bữa cơm chiều. Hà ngồi trên bậc thang trước nhà mà nhìn ta biển, cái ánh nắng hoàng hôn còn sót lại, le lói trên mặt biển, gió thoảng hiu hiu mát cả mặt. Hà ngồi suy tư mà ngắm hoàng hôn, chợt hình ảnh của Hà và hai anh Hiền Hậu, đang tắm biển cùng với lũ trẻ trong xóm đang diễn ra trước mắt. Dường như nó không thể quên đi những kí ức đẹp đó, từ nhỏ tới giờ Hà vẫn luôn theo hai anh chơi, hai anh cũng xem nó như em ruột vậy. Đang ngồi nghĩ về những khung cảnh đó, thì Hà chợt thấy có một bóng đen đang đứng dưới nước mà vẫy tay, như đang kêu Hà đi ra đằng đó. Bóng đen này Hà nhìn quen lắm, bóng này là bóng của con trai, nó cứ đứng vẫy tay gọi Hà đi ra ngoài biển. Hà đứng dậy, chân bước xuống từng bậc thang, Hà muốn tiến lại gần hơn để xem bóng đen đó là ai.

_ Ủa tao kêu bây qua kêu ba bây về, nãy giờ sao còn đứng đó.

Giọng bà Lành vang lên, làm cho Hà giật mình, quay vào trong nhà nói:

_ Dạ….. giờ con đi nè má.

Vừa mới quay lại thì không thấy bóng đen lúc nãy đâu, Hà nghĩ rằng ai đó kêu mình ra, nhưng mình không ra nên họ đi về mất rồi. Hà bước từng bước qua nhà dì Tư, khung cảnh bây giờ là 5h30 chiều, vào cái mùa gió tháng 8 này thì trời tối nhanh lắm, giờ này mà đã nhá nhem, giống như 6 7h vậy, thêm cái nữa là khu làng chài này làm gì có đèn đường, cũng có một vài nhà bắt cái đèn ở trước cửa, soi sáng đủ một khoảng sân nhỏ trước nhà. Tối lại mà muốn đi ra ngoài, những người nhát gan thường thì phải dùng đèn pin, đi bộ lên một đoạn xa tầm 400m, trên xóm trên thì mới có đèn đường, có đường đổ bê tông, chứ ở nơi này là khu nhà chồ, giáp mặt biển, ngta cũng không làm điện đường làm gì cho tốn kém. Hà bước qua nhà dì Tư, thấy mọi người đang ngồi bàn tán nói chuyện với nhau ở trước, bên trong là bàn thờ và hai cổ quan tài, dì Tư lúc nãy cũng đã ổn định tâm trạng hơn. Nhưng dì vẫn ngồi ở giữa hai cái quan tài, lâu lâu lại thút thít lên thành tiếng. Hà bước vào, sẵn đây nó cũng muốn thắp cho hai anh một nén nhang. Lạ thay, hai cây nhang của hà cháy thẳng tắp, tàn nhang vẫn đứng thẳng, không rớt ra bên ngoài như những cây nhang khác. Hai chiếc ảnh trên bàn thờ đang nhìn nó chăm chăm, chợt nó có cảm giác như hai tấm ảnh đang nhoẻn miệng cười với nó vậy. Như có luồng điện chạy dọc sống lưng, Hà bất chợt rùng mình lên một cái, bước đến an ủi dì Tư vài câu, rồi quay nhanh ra bên ngoài, đứng ngay bàn của ông Tiến mà nói:

_ Ông Ba, má bả kêu về ăn cơm.

Ông Tiến quay lại thì thấy Hà đang đứng sát bên, ổng cất giọng:

_ òhm. Bây về kêu má dọn ra đi. Ba nói chuyện với mấy chú mấy câu nữa rồi về liền.

Bảy Búa lúc này ngồi trong bàn cũng lên tiếng:

_ Đứa nào dô dọn cơm ra ăn coi bây, sáng giờ tụi tao phụ làm cả buổi trời rồi, đói quá.

Bảy búa chỉ thẳng về phía bàn thờ mà nói tiếp:

_ Đó, người chết còn ăn uống đầy đủ no nê kia kìa, tụi tao người sống sao mà nhịn được bây ơiii. Sẵn đứa nào đi mua cho tụi tao vài xị, tối nay tụi tao ở lại canh đám à.

Nói rồi Bảy Búa cười ha hả, rồi kêu mọi người trong bàn đi vào dọn cơm. Biết là câu nói đùa, nên không ai quở trách gì. Hai cha con cùng nhau đi về nhà, bên này mọi người cũng về gần hết, chỉ còn bàn của những người thanh niên với mấy chú trong xóm, họ đêm nay sẽ ở lại canh đám. Cơm nước xong xuôi, ông Tiến châm điếu thuốc mà rít lấy vài hơi mà nói:

_ Đêm nay bà với thằng Hà ngủ ở nhà, Tui qua nhà chị Tư canh đám với tụi nhỏ. Dù gì tụi nó cũng là bạn ghe của mình, sáng tui mới gửi cho chị Tư ít tiền, coi như an ủi chị phần nào. Bà coi tui làm dị được chưa.

Bà Lành đang nằm trên võng đung đưa, chiếc máy cát séc cũ đang phát tuồng cãi lương Máu Nhuộm Sân Chùa, do nghệ sĩ cố nghệ sĩ Minh Cảnh hát kép chánh, đôi mắt bà lim dim như không nghe lời chồng mình vừa nói, Ông Tiến chờ một hồi lâu mà không thấy vợ mình ừ hử gì hết, ông quay ra thì thấy bà đang lim dim con mắt, ông cầm chiếc võng lắc lắc mạnh, làm cho bà giật mình, ông Tiến nói:

_ Đêm nay tui qua nhà chị Tư. Bà coi ở nhà với thằng Hà.

Bà Lành lúc này còn đang mơ màng ngủ, bà cất tiếng lè nhè:

_ Biết rồi, quỷ đang nghe khúc hay à.

Ông Tiến đứng lắc đầu ngao ngán, xỏ đôi dép mà đi qua nhà dì Tư, cu Hà cũng vừa mới tắm xong chạy lên kêu:

_ Ba cho con qua đó chơi nữa ba, ở nhà sợ quá.

Ông Tiến đang định đóng cửa thì nghe tiếng của Hà, ông dừng lại nói:

_ Bây con nít, ở nhà với má đi, qua bển chi. Ban đêm ban hôm. Để mình tao đi được rồi.

Nói rồi ông đóng cửa. Rồi đi nhanh qua nhà dì Tư. Bên này tụi Bảy Búa đã chuẩn bị lên mồi lên rượu. Thấy ông Tiến qua Bảy búa cất giọng:

_ Chú năm, tụi con chờ chú nãy giờ, thôi dô đây ngồi kể chuyện ma cỏ đồ chơi cho dui chú năm.

Hàng xóm vẫn thường gọi ông Tiến là ông năm, chú năm, hay anh năm. Tại vì ông theo vai vế thì ông là thứ 5. Ông Tiến lại kéo ghế ngồi xuống, nhấp liền một ly rượu rồi khà lên một tiếng, vỗ đùi cái *đét* nói:

_ Chà, rượu thằng nào mua mà đã dữ bay. Mà bộ tụi bây thích ma lắm sao mà đòi kể chuyện ma.

Cả đám người thay nhau lên tiếng nháo nhào:

_ Giờ chú cháu anh mình ngồi đây canh cả đêm, nói xàm quài nó cũng ớn, thôi thì người kể một câu chuyện nghe rồi bàn đồ chơi cho mau qua giờ qua giấc.

Người khác lên tiếng:

_ Được nha mạy, đâu để coi, hôm bữa, tao đi qua xóm trên chơi, tới lúc tao về khoảng 11 12h đêm đó, ngay cái gốc cây gạo kia kìa,

Người này chỉ chỉ tay về cái bóng cây gạo nằm ở đầu xóm.

_ Đó đó, cái cây đó đó, nè he, tao đi ngang qua, thấy tối thui tối mò, là tao đã sợ rồi, tới gần cái cây đó tao cố mà đi cho nhanh, đang bước từng bước dị đó, tao nghe có tiếng ai đó kêu tên tao. Tao dừng lại, cố gắng nghe ngóng xem thử ai kêu, mà lạ nhan, lúc đó tiếng kêu nó im ru luôn. Tao đi thêm vài bước thì nó lại kêu tao. Da gà da chó gì trong người tao nó nổi hết lên, tuy là mình sợ, nhưng mình phải tự trấn tĩnh bản thân mình, tao giả bộ nói to to phong lông:

Ui cha đứa nào đó bây, nữa đêm nữa hôm không có hù ma hù cỏ tao à nhan, tao mà biết đứa nào tao đánh cho mềm xương à.

Giả bộ đi thư thả nữa chớ, lỡ đâu có giả ma hù tao mà tao chạy thiệt là bị nó cười chết à, tao bước đâu được ba bốn bước, tự nhiên tao nghe tiếng gì đó từ trên cây rớt xuống *bịch*. Rồi nhan rồi nhan, tao muốn đái trong quần rồi đó, tao vừa quay lại một cái, Nguyên cái bản mặt nó to như cái bàn đây nà, mắt nó trợn ngược lên nhìn tao dị nà, dị nà * vừa nói ổng vừa diễn tả cho mọi người thấy nó trợn mắt ra làm sao * đó tổ mẹ nó, mà nó lộn ngược nhan, hai cái chân nó treo trên cành cây, còn cái đầu nó thòng lòng xuống dị nè. Nó còn hỏi tao nữa, nó kêu chớ:

Nè, tao hù mày nè, mày đánh tao mềm xương tao coi.

Chu cha lúc đó tao quỳ xuống tao lạy nó, tao kêu tao lỡ lời, rồi lật đật tao quăng dép tao chạy muốn thục mạng dị đó. Hồi giờ người ta nói mà tao đâu có tin. Lần đầu tiên trong đời tao thấy mặt con ma nhan mạy.

Cả đám khi nghe xong câu chuyện của ổng thì cười phá lên, câu chuyện ma nó kinh dị vậy đó, mà kể qua lời cha này nghe nó muốn thành câu chuyện cười luôn rồi, rồi một hai người khác lên tiếng:

_ Ò đúng rồi, ông nhắc tui mới nhớ, đó cũng cái cây đó luôn đó, đêm hôm có bữa tui còn thấy con quỷ nó ru con nó ngủ nữa.

Ông khác lên tiếng trêu chọc:

_ Mày thấy nó ru con nó ngủ, rồi mày có thấy nó cho con nó bú sữa không mạy.

Cả bàn cười rộn lên, ông kia bị chọc thì con mắt giật giật mà nói:

_ Tổ mẹ, gặp mà lo chạy, chớ ở đó mà nhìn được cái gì.

Không khí trong bàn nhậu lúc này đang rôm rã, người kể câu chuyện này, người kể câu chuyện kia. Cũng gần hai ba tiếng đồng hồ trôi qua, lúc này ai cũng ngà ngà say, chợt ông Tiến mới cầm ly rượu đứng dậy mà nói:

_ Tụi bây nãy giờ kể chuyện đủ thứ trên đời, mà có một loại ma tao chưa nghe tụi bây kể. Để giờ tới lượt tao kể cho tụi bây nghe nè.

Bảy Búa lên tiếng hỏi:

_ Chuyện gì chú năm, coi bộ hấp dẫn nha chú.

Ông Tiến uống ực một hơi, hết ly rượu, rồi đặt ly xuống bàn kêu cái *cốp* mà nói:

_ Ma Da.