Chương 1: Tiên tử thiếu nữ

Thẩm Tô đặt chén trà xuống bàn, khó hiểu nhìn người phụ nữ xinh đẹp, ăn mặc sang trọng ngồi trước mặt.

Hắn thực sự không hiểu người phụ nữ này đang có ý định gì.

Nàng này chính là người hắn theo đuổi suốt các năm trung học, đại học. Tần Hi.

Trong những năm đó, hắn đã ngỏ lời vô số lần, chính hắn cũng không biết mình đã tỏ tình với nàng bao nhiêu lần. Chỉ biết mỗi lần tỏ tình xong, luôn không được đồng ý, nhưng nội tâm của hắn lại vô cùng phấn chấn, tràn đầy hi vọng.

Nàng luôn từ chối hắn, nhưng mỗi lần như vậy, đều an ủi, động viên các loại hình. Một vẻ như ngươi hãy cứ cố gắng kiên trì một chút a, lần sau ta sẽ đồng ý.

Con mẹ nó, kết quả cho tới khi học xong đại học, hắn vẫn còn là xử nam. Không lâu sau đó, cô ta đã lấy một phú nhị đại.

Còn gửi cho hắn lời mời dự đám cưới, một vẻ như không có chuyện gì...

Ngày hôm đấy, Thẩm Tô không ăn không ngủ. Cả ngày như người mất hồn. Tắt điện thoại, giam mình trong phòng, cách biệt với thế giới bên ngoài.

Một thời gian dài sau đó, hắn cắt đứt liên lạc. Triệt để quên đi nàng, sống một cuộc sống của riêng mình.

Có điều, cuộc sống của riêng hắn rất thê thảm. Ngày còn là sinh viên, tâm chí bừng bừng, đối với thế giới bên ngoài luôn tràn ngập ước mơ, khát vọng.

Sự thật lại rất tàn nhẫn.

19 tuổi, ngày ngày ăn mì gói, đối với thế giới bên ngoài vô cùng mơ hồ.

23 tuổi, nơi hắn làm bị phá sản, lại phải bận rộn tìm việc khác.

30 tuổi, hắn phát hiện tốc độ tăng lên của tiền thuê phòng so với tiền hắn làm ra còn nhanh hơn.

Cứ thế vật lộn với cái xã hội tàn nhẫn chết tiệt nhưng cuộc sống mãi không thể tốt lên, ước mơ mua nhà mua xe báo hiệu phụ mẫu mãi không thực hiện được. Ngày ngày chỉ lo có thể sống và tồn tại được là tốt lắm rồi.

Đảo mắt một cái, thời gian vô tình trôi qua, vậy mà hắn năm nay đã ba mươi chín tuổi.

Từ một thanh niên tràn đầy ý chí linh hoạt đã trở thành một thúc thúc trung niên trầm mặc suốt ngày phiền muộn.

Với bộ dáng tồi tàn của mình, đến giờ Thẩm Tô vẫn đang còn độc thân. Trước đây hắn cũng đã qua lại với rất nhiều người phụ nữ, nhưng cũng chỉ đi đến giai đoạn lên giường, một chút tình yêu cũng không có, chớ nói gì đến chuyện hôn nhân.

Sau này, nhiều người thân của hắn cũng đã giúp hắn xem mặt một vài người, nhưng có điều sau đấy Thẩm Tô đều từ bỏ.

Không vì gì cả, người xem mắt đều là những người tầm tuổi với hắn, cũng chỉ vì đã lớn tuổi, muốn thành thân để có một chốn ổn định.

Chính vì vậy, bọn họ đều rất thực tế, đối với tiền có yêu cầu rất lớn.

Hắn không kham nổi.

Thẩm Tô thấy vô cùng thất vọng chán nản. Vận mệnh thật tàn nhẫn. Sáng hôm nay tỉnh dậy, hắn còn phát hiện khớp chân hắn rất đau, tựa như là dấu hiệu của tuổi già.

Trên đầu có thêm vài sợi tóc bạc.

Chứng táo bón của hắn ngày càng nặng thêm...

Ngày hôm nay đột nhiên nhận được cuộc gọi của Tần Hi hẹn hắn ra nơi này, một nhà hàng cao cấp. Không nói rõ điều gì, chỉ nói mơ hồ cần gặp hắn gấp. Thẩm Tô trong lòng vô cùng khó hiểu, không biết trong lòng đối phương đang nghĩ gì.

Đối với nữ nhân này, hắn đã không còn bao nhiêu cảm xúc. Nhưng cũng coi như đồng học cũ, nên hắn cũng đến gặp mặt một lần.

"Ngươi còn nhớ những năm ta và ngươi còn liên lạc với nhau, mỗi lần ta gặp chuyện buồn, đều được ngươi dỗ dành tâm sự, an ủi thật lâu?" Tần Hi nhìn Thẩm Tô hỏi.

"Những ngày tháng đó... là quá khứ, ta đương nhiên nhớ" Thẩm Tô lạnh nhạt trả lời, sau đó không nói gì nữa. Trầm ngâm ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.

Tần Hi chờ đợi hồi lâu vẫn là một mảnh trầm mặc, có chút không hiểu lên tiếng: "Ngươi không hỏi lý do ta gọi ngươi ra đây sao?"

"Có chuyện gì quan trọng sao?" Thẩm Tô hỏi lại.

"Ta và lão công mâu thuẫn cãi nhau, ta rất phiền muộn không biết tâm sự với ai, trong lúc nhất thời thì nghĩ đến ngươi" Tần Hi thở dài.

"Chỉ như vậy...?" Vẻ mặt Thẩm Tô không nhìn ra cảm xúc gì , nhưng trong lòng thì chửi ầm lên.

Con mẹ ngươi, ngươi đây là đang chơi cái trò gì?

Phu thê ngươi cãi nhau liên quan gì đến ta?

Coi ta là cái thùng rác để trút xả buồn bực à?

Tổ sư nương nhà hắn, người phụ nữ ngày xưa từ chối ngươi để đến với người khác. Dành tình yêu cho người kia, còn đối với ngươi chỉ là nơi để giải toả tâm tình.

Thật chó! Thái Thượng Lão Quân cũng không nhịn được a!

"Nếu ngươi không còn gì để nói, ta về!" Thẩm Tô không còn gì để nói. Hắn đứng dậy muốn đi về.

Nơi này hắn thực sự không ở được.

"Thẩm Tô! Ngươi định để ta ở lại nơi này một mình sao?" Tần Hi đứng dậy kéo tay hắn lại, hai mắt rưng rưng.

Thẩm Tô nhìn ánh mắt của nàng, trong lòng thầm khinh bỉ. Ngày xưa nàng thường dùng ánh mắt này mỗi lần có việc nhờ cậy hắn, mỗi lần hắn đều mềm lòng làm theo nàng.

Nhưng bây giờ? Không có chuyện đó a. Trải qua ba mươi chín năm tuổi vật lộn với thế giới khốn kiếp này, l*иg ngực hắn đã hoá đá rồi.

Chợt điện thoại trong túi Tần Hi vang lên một âm thanh vui nhộn, nàng lấy điện thoại ra: "Người nào vậy?"

Thẩm Tô nghe thoáng qua, dường như âm thanh tại phía bên kia là nam nhân.

Vẻ mặt Tần Hi đang từ rầu rĩ chợt biến thành vui vẻ: "Tốt, ta sẽ trở về, ở đâu? Nhà hàng tháp truyền hình. Được, tốt!"

Cúp điện thoại, Tần Hi vui vẻ quay sang Thẩm Tô: "Lão công ta đã xin lỗi ta, muốn bù đắp cho ta bằng một cuộc hẹn tối nay"

"Vậy tốt thì tốt, bây giờ ta phải trở về rồi" Thẩm Tô lạnh nhạt quay lưng bước đi, vẻ mặt vô cùng bình thản.

Lúc này nội tâm hắn không có chút cảm xúc, phu thê người ta vui vẻ, không liên quan đến hắn.

Tần Hi nhìn Thẩm Tô quay lưng bước đi với bộ dáng không lưu luyến chút nào, ánh mắt loé qua một tia u sầu. Trong ống tay áo, bàn tay trắng khẽ nắm chặt lại. Chân nhỏ không nhịn được dẫm lên mặt đất một phát.

Thẩm Tô đang suy nghĩ để xem tối nay về nhà nên ăn gì. Hắn có chút hối hận, biết vậy nên ngồi lại với Tần Hi lâu hơn một chút, thi triển chút công phu miệng lưỡi để nàng mời hắn ăn một bữa cơm.

Chợt hắn nghe bên tai tiếng người kêu hoảng loạn. Liếc sang bên cạnh, một ánh sáng chói mắt loé lên. Một chiếc xe lớn từ ngoài đường mất lái đang lao vào nhà hàng với một tốc độ kinh hồn.

...

Thẩm Tô chỉ thấy trước mắt là một mảnh tối đen. Đầu vô cùng đau đớn.

Khi hắn mở mắt ra, thấy bản thân đang nằm trên một bãi cát, bầu trời phía trên như một dải lụa đen tràn đầy những ngôi sao tinh quang mang đến một loại cảm giác mông lung, huyền bí.

Ta chưa chết?

Thẩm Tô nghi ngờ thử véo má.

Thật đau!

Hắn có cảm giác. Rõ ràng là hắn chưa chết!

Thẩm Tô vô cùng vui mừng, nhưng khi nhìn xuống thân thể, hắn liền vô cùng hốt hoảng.

Sao cơ thể hắn khác như thế này, làn da ngăm đen, y phục sờn bạc.

Đúng lúc này, một luồng ký ức truyền vào não hải của hắn.

Hắn là Thẩm Minh, một thiếu niên làng chài, năm nay mười lăm tuổi.

Từ lúc nhỏ, phụ thân hắn bỏ mẹ con hắn mà đi biệt tích. Cách đây bốn năm, mẫu thân hắn vì nhiễm bệnh lạ không thể cứu chữa mà qua đời.

Suốt những năm sau đó, hắn sống một mình, hàng ngày ra biển bắt cá đem bán để tự nuôi sống bản thân.

Nơi hắn ở là Đại Ân quốc, phủ Nam Châu, trấn Đông Hải.

Ngày hôm nay hắn bị nhiễm phong hàn nặng, toàn thân mệt mỏi, hai mắt mờ đi, vẫn cố ra biển bắt cá. Kết cục lúc trở về nhà, thân thể không chống đỡ nổi, té ngã ngất xỉu tại bãi cát ven biển này.

Mà nguyên nhân khiến hắn gắng gượng như vậy, chính là vì gần đây trong trấn có mở một võ quán, hắn vô cùng mê thích, nhưng muốn nhập quán cần một số bạc rất lớn, nên Thẩm Minh sốt ruột, liều mạng muốn bắt cá bán kiếm tiền.

Thẩm Tô giật mình, hắn đã xuyên không?

Được sống lại là điều vô cùng tốt. Nhưng dường như hoàn cảnh chủ nhân thân thể này không tốt đẹp gì.

Nhất thời, Thẩm Tô có chút cảm giác đồng bệnh tương liên.

Hẳn là vì thiếu niên Thẩm Minh này bị nhiễm phong hàn quá nặng, lại cố gắng bơi xuống nước, lửa được thêm củi, bệnh đã nặng lại càng nặng thêm, cuối cùng kiệt sức chết đi. Thuận lợi cho linh hồn Thẩm Tô xuyên không vào.

Dù hoàn cảnh thân thể này không được tốt, nhưng vẫn không ngăn được tâm tình Thẩm Tô vui sướиɠ.

Hắn đã có thể sống lại. Còn sống lại trong thân thể của một thiếu niên trẻ tuổi.

Về phần hoàn cảnh bần hàn thì hắn không quan tâm chút nào, dù sao tại kiếp trước, hoàn cảnh của hắn cũng không tốt mấy là bao. Hắn còn trẻ, tương lai phía trước còn dài, còn nhiều cơ hội.

Thẩm Tô đứng dậy phủi đi bụi bẩn trên cơ thể. Lúc này hắn mới giật mình hiện ra, quần áo hắn đang mặc trên người không giống đồ hiện đại chút nào, ngược lại càng giống y phục cổ trang hơn.

Bất chợt, một làn hương thơm ngọt ngào truyền tới.

Thẩm Tô ngước đầu lên thì há hốc mồm. Một thân ảnh yểu điệu đang ở trên không trung, hướng về phía hắn bay tới.

Giữa lúc Thẩm Tô đang sững sờ ngây người, thì thân ảnh đó hạ xuống bên cạnh hắn. Hai tay choàng vào cổ Thẩm Tô, ôm hắn vào lòng.

Dung mạo người trước mặt khiến Thẩm Tô có chút hít thở không thông. Đối phương là một thiếu nữ mặc váy trắng. Da mặt đỏ bừng trông vô cùng kiều diễm.

Đôi mắt nàng sáng như tuyết, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, cơn gió nhẹ nhàng phất qua, tóc đen bay múa, váy trắng tung bay, vòng eo liễu yếu đào tơ, cả người trông hư vô mờ mịt như tiên tử trong mộng.

Sau khi nàng ôm hắn vào người, môi son khẽ phát ra âm thanh rêи ɾỉ "hừ hừ" vô cùng mị nhân. Cả người mềm nhũn tựa như không xương.

Thẩm Tô liếc nhìn mắt nàng, thấy ánh mắt nàng đờ đẫn, toát ra vẻ ham muốn du͙© vọиɠ liền biết thần trí nàng đang không ổn.

Chỉ có điều, hắn là nam nhân, lại còn mang thân thể của một thiếu niên huyết khí phương cương, sao có thể chịu nổi.

Mặc kệ a. Dù sao cũng không phải là ta chủ động lợi dụng nàng.

Tâm trí hắn dần mê muội, đến khi đôi môi của thiếu nữ đặt lên môi hắn, hắn liền hoàn toàn đánh mất thần trí.

Thiếu nữ đặt môi lên môi hắn rồi không biết làm gì tiếp theo, cảm giác rất vụng về, dường như đây là lần đầu của nàng.

Có điều, Thẩm Tô là linh hồn của một nam nhân ba mươi chín tuổi. Đối với phương diện này, hắn có kinh nghiệm đầy mình.

Khẽ mυ"ŧ làn môi mềm mại của thiếu nữ một cái, Thẩm Tô từ từ đẩy lưỡi của mình vào miệng của nàng.

Vị rất thơm, rất ngọt, hơn bất cứ mỹ vị gì trên đời.

Thiếu nữ cảm nhận được hành động của hắn, liền há miệng đón nhận.

Hai chiếc lưỡi cuộn vào nhau. Thẩm Tô nhẹ nhàng mυ"ŧ lưỡi nàng một cái, làm thiếu nữ khẽ rên lên một tiếng "um". Nàng cũng liền bắt chước hắn, nút lưỡi hắn cuồng nhiệt. Một nam một nữ đứng trên bờ biển hôn nhau quên cả trời đất.

Thẩm Tô vừa mυ"ŧ lưỡi, vừa tham lam nuốt những quỳnh hương ngọc dịch trong miệng nàng. Bàn tay phía dưới sờ đến ngực áo của giai nhân.

Ngực thiếu nữ không quá lớn không quá nhỏ, bóp rất sướиɠ tay. Thẩm Tô vạch áo của nàng ra, lộ ra hai bầu ngực ngạo kiều cao vυ"t, căng tròn trắng nõn mịn màng, hai cái nhũ hoa hồng kiêu hãnh đang cứng se lại thông qua sự xoa bóp của hắn.

Thẩm Tô không chờ đợi được nữa, cúi đầu xuống ngậm lấy bầu ngực tuyệt vời này tham lam bú ʍúŧ. Một bên bú, tay bên kia cũng không rảnh rỗi, khi thì bóp, khi thì day day nhũ hoa của nàng.

Dù hắn mới chỉ mười lăm tuổi, nhưng do luôn ra biển bơi lội bắt cá, cơ thể thông qua rèn luyện sớn đã cao lớn, rắn chắc. Nên đứng cao ngang với thiếu nữ.

Thiếu nữ được Thẩm Tô bú ʍúŧ ngực, không nhịn được ôm đầu hắn dí chặt vào ngực mình, hai mắt nhắm hờ, ngửa đầu lên trời rên lên những âm thanh hừ hừ sung sướиɠ như tiếng tiểu yêu miêu.

Thẩm Tô không uống rượu, nhưng cảm thấy say ngất ngây.

Bầu ngực của nàng thật tuyệt, co dãn mịn màng, nhũ hoa ngọt ngào cùng. Xúc cảm từ miệng và kɧoáı ©ảʍ từ bàn tay đang nắn bóp một bên ngực nàng truyền đến khiến Thẩm Tô như quên cả trời đất.

Vừa xuyên không trở thành Thẩm Minh, hắn đã có duyên được kết hợp với một tiên tử tuyệt vời như thế này. Lúc này, hắn không có chút hối tiếc nào đối với kiếp trước đầy bất hạnh kia.