Chương 1239: Nữ nhân của Tiêu Hoằng

Mà một đường bão táp của Tiêu Hoằng này, đồ sát sĩ quan, binh sĩ, nhân viên lớn có nhỏ có của Á Tế Á liên hợp thể, tổng cộng tới 1 tỉ 500 triệu người. Có thể nói là đại thanh tẩy! Giờ khắc này Á Tế Á liên hợp thế chỉ còn có danh nghĩa.

Nhìn báo cáo tàn sát trong tay, trên mặt Tiêu Hoằng không có chút xúc động, lập tức phân phó cho Lai Mang Công Nghĩa Quốc cùng với Lưu Tư Công Quốc, phái ra nhân viên tiếp quản chư quốc của Á Tế Á. Từ nay vê sau, chư quốc Á Tế Á sẽ trở thành nước phụ thuộc của Lạc Đan Luân đế quốc, người phản kháng vậy cứ kéo tới, tàn sát chừng nào phục mới thôi.

Đồng thời Á Tế Á liên hợp thể cũng xoá tên khỏi Thái Qua Vũ Trụ, đổi thành Liên bang phụ thuộc của Lạc Đan Luân.

Đối với hành động tàn bạo của Tiêu Hoằng như thế, ở Thái Qua Vũ Trụ không có bất kỳ một thế lực nào dám hé răng, Tiêu Hoằng nói như thế nào thì cứ làm như thế đó là được!

Thậm chí Tân Bối Ba liên hợp thể đã bắt đầu bày ra tư thái chịu thần phục, tích cực tiến hành kết nối với Á Bình Ninh liên hợp thể, rất có hảo ý cải đổi, ý đồ giống nhau với Bắc Áo liên hợp thể, bày ra một bộ tư thế trung lập.

Đối với chuyện này, Tiêu Hoằng tạm thời chưa tỏ vẻì.

- Báo cáo bệ hạ! Có tình huống, vừa mới nhận được tin tức: A Di La ở Thánh Đàn, đã gả Lạc Tuyết Ninh cho Thái tử Gia Tư Đặc của Phục Thản Đố Quốc, hôn lễ dự tính lập tức sẽ cử hành!

Đúng lúc này, bỗng nhiên Thiết Nam đi tới bên cạnh Tiêu Hoằng, báo cáo với Tiêu Hoằng.

- Cái gì?

Nghe nói như thế, toàn bộ người trong phòng điều khiển chính, ánh mắt lập tức biến đổi. Hiện tại ai chẳng biết, Lạc Tuyết Ninh là nữ nhân của Tiêu Hoằng, Thánh Đàn này rốt cuộc muốn khởi xướng chuyện gì vậy?

- Đem gả Lạc Tuyết Ninh cho Gia Tư Đặc?

Tiêu Hoằng khẽ quay đầu hỏi ngược lại. Trong ánh mắt, một lần nữa nổi lên vẻ tàn bạo.

Có thể nói, tàn sát tới nơi này, cơn tức trong lòng Tiêu Hoằng, đã tiêu tan hơn phân nửa, nhưng vừa biết được chuyện như thế, cơn tức trong lòng một lần nữa bốc lên!

- Chết tiệt! Cướp đoạt nữ nhân của ta phải không? Cũng tốt, hôm nay cứ toàn bộ giải quyết một lần đi! Mệnh lệnh cho hạm đội Lạc Đan Luân, đánh thẳng tới hướng Phục Thản Đế Quốc cho ta, dựa theo cách thực hiện với Á Tế Á liên hợp thể, cũng mang đến một lần cho Phục Thản Đế Quốc đi!

Tiêu Hoằng không chút do dự phát ra mệnh lệnh.

Nếu lựa chọn con đường gϊếŧ chóc này, vậy đơn giản cứ tàn sát một cái cho thống khoái tốt lắm! Mà Tiêu Hoằng sớm trước kia đã xem Phục Thản Đấ Quốc không vừa mắt, hôm nay đơn giản một lần giải quyết khối u này cho xong!

- Bệ hạ! Xin ngài nghĩ lại: Phục Thản Đế Quốc chính là địa vực của Gia Đô liên hợp thể, từ một góc độ nào đó mà nói, coi như là tổ quốc của ngài. Hơn nữa đây là ý của Thánh Đàn, cá nhân ta đề nghị, trước can thiệp một phen với Thánh Đàn, rồi hãy định đoạt!

Vĩ Ngạn ở bên cạnh Tiêu Hoằng, đưa ra đề nghị với Tiêu Hoằng.

- Can thiệp với Thánh Đàn? Hắn muốn đưa nữ nhân của ta cho người khác, can thiệp với hắn làm gì? Hơn nữa nữ nhân của ta cũng bị người khác đoạt đi rồi, thứ can thiệp này có thể giải quyết được sao?

Tiêu Hoằng hỏi ngược lại.

Trong lúc nhất thời Vĩ Ngạn có chút nghẹn, lời, không biết nên nói cái gì cho phải. Nghĩ lại cũng đúng: Thánh Đàn này cũng hoặc ít hoặc nhiêu có chút không đặt Tiêu Hoằng ở trong mắt.

- Đừng nhiều lời! Tiến vào Liên bang An Ni A, sau đó thông qua Hư Không Môn xâm nhập Phục Thản Đế Quốc, sau đó nhìn thấy quân đội, trước hết tàn sát cho ta!

Tiêu Hoằng phát ra mệnh lệnh, cơn tức trong lòng một lần nữa bùng cháy lên.

Theo Tiêu Hoằng ra lệnh một tiếng, lại nhìn hạm đội Lạc Đan Luân tốc độ vốn đang chậm rãi, một lần nữa bắt đầu dùng tốc độ cao nhất đi tới, giống như từng con dã thú một lần nữa phát cuồng.

Cùng lúc đó, trong Thái tử điện ở An Linh Tinh đã giăng đèn kết hoa, đại hôn của Thái tử cũng chính là quốc khánh của cả nước. Quý tộc, hoàng thất của Phục Thản Đế Quốc thậm chí một số nhân viên quan trọng gần như đều có mặt, tới chúc mừng.

Theo Lạc Tuyết Ninh mặc một thân áo cưới, chậm rãi đi xuống Ma Văn Hạm vận chuyển hành khách, đi trên dãy thảm đỏ, lại nhìn Gia Tư Đặc trên mặt cười tươi như hoa nở: Có thể lấy được tiên nữ như thế, Gia Tư Đặc có thể không cao hứng sao?

Nhung mà, ngay lúc Gia Tư Đặc và Lạc Tuyết Ninh một thân áo cưới vừa mới tiến vào hội trường, đi tới trước mặt Mục sư, ngay khoảnh khắc đó, trong căn cứ quân sự phụ cận bỗng nhiên truyền đến tiếng cảnh báo chói tai.

- Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?

Quốc vương Gia Lạc Tư ngồi ở trên ghế xa hoa nghe thanh âm như thế, trên mặt không kìm được hiện lên vẻ bất mãn, lên tiếng hỏi.

“Rầm rầm...”

Gần như ngay trong nháy mắt Gia Lạc Tư vừa nói ra lời này, lập tức truyền vào bên trong hội trường hôn lễ liên tiếp tiếng phi đạn nổ ầm ầm, chấn động ầm ĩ không dứt bên tai.

Nhìn ra ngoài cửa sổ, căn cứ quân sự ở xa xa, dưới oanh tạc của Ngân Điểu đời sáu, trong khoảnh khắc bị san thành đất bằng.

“Ầm!”

Không đợi mọi người kịp phản ứng, lại nhìn cửa chính hội trường đã bị đá văng ra, đứng ngoài cửa đúng là Tiêu Hoằng mặc một thân lễ phục màu đen, trước ngực còn đeo một đóa hoa hồng yên. Trong truyền thống của Lạc Đan Luân đế quốc, thời điểm chú rễ nghênh đón tân nương, thì sẽ cắm đóa hoa này trên mái tóc của tân nương.

Gần như ngay khoảnh khắc thân ảnh Tiêu Hoằng vừa xuất hiện, thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn từ phía sau Tiêu Hoằng, đã ào ào tiến vào, khởi động Chiến Văn, đồng thời, trực tiếp bao vây quanh mọi người trong hội trường.

Nhìn thấy một màn như thế, Gia Lạc Tư, Gia Tư Đặc lập tức biến sắc, bọn họ nằm mơ đều không nghĩ tới Tiêu Hoằng trực tiếp xem nhẹ A Di La, đánh thẳng tới đây, tới nay chính là bốn phía tổn hại.

- Tiêu Hoằng, ngươi có biết không, đây là hôn lễ của A Di La ban cho, chẳng lẽ ngươi ngay cả A Di La cũng không đặt ở trong mắt sao?

Gia Lạc Tư lớn tiếng khiển trách. Giờ khắc này, Gia Lạc Tư kiên định cho rằng, Tiêu Hoằng còn không phải đối thủ của A Di La.

- Thế nào, không thể tưởng được chuẩn bị hôn lễ cho ta, rồi lại long trọng như vậy!

Tiêu Hoằng sửa sang lại lễ phục thẳng nếp, trực tiếp xem nhẹ lời nói của Gia Lạc Tư, thì thào lẩm bẩm.

Gia Lạc Tư thấy bộ dáng lạnh lùng mà bình thản của Tiêu Hoằng, trong lòng hoặc ít hoặc nhiều đã có chút chột dạ. Tiếp theo không quan tới hết thảy, phát ra lời kêu gọi tới A Di La, hy vọng A Di La ra mặt ngăn lại không cho Tiêu Hoằng làm càn.

Nhưng mà, Gia Lạc Tư tuyệt đối không nghĩ tới chính là A Di La lại tắt hết thảy thỉnh cầu thông tin với Gia Lạc Tư, trực tiếp vứt bỏ Gia Lạc Tư.

Có phát hiện như vậy, lập tức Gia Lạc Tư chỉ cảm thấy trong lòng phát lạnh, hắn dường như hiểu được kế hoạch chung cực của A Di La, trong lòng không kìm được thầm mắng: “A Di La, ngươi hại ta rồi!”

Đồng thời lúc này, chỉ thấy Tiêu Hoằng thực chậm rãi đi tới trên lễ đài, đồng thời phi thường tùy ý vươn tay chộp lấy cổ Gia Tư Đặc, sau đó hơi dùng sức bóp một cái, cùng với một tiếng “rốp”, Tiêu Hoằng đã trực tiếp vặn gãy cổ Gia Tư Đặc, tiếp theo giống như vứt rác rưởi tiện tay ném Gia Tư Đặc qua một bên, nghênh ngang đứng ở bên cạnh Lạc Tuyết Ninh. Đồng thời dùng tay nhẹ nhàng nắm tay Lạc Tuyết Ninh.

Lạc Tuyết Ninh thấy Tiêu Hoằng vì mình mà đánh tới đây, trên mặt không kìm được hiện lên một chút đỏ hồng. Hiển nhiên trong lòng Tiêu Hoằng còn có nàng.

Về phần, Gia Tư Đặc chết sống Lạc Tuyết Ninh đâu thèm quản tới chứ!

Lúc này vương công quý tộc cùng với Gia Lạc Tư ở dưới lễ đài, nhìn thấy đường đường là Thái tử của một nước mà cứ như vậy bị Tiêu Hoằng bóp chết, khóe miệng không kìm được giật giật, trong ánh mắt tràn ngập phẫn nộ, nhưng phần nhiều lại là sợ hãi, vô tận sợ hãi. X, f

Theo cửa sổ hội trường nhìn ra ngoài, bọn họ cọ thể nhìn thấy rõ ràng, trên bầu trời Ngân Điểu đời sáu đang điên cuồng chà đạp chiến đấu, cơ của Phục Thản Đế Quốc. Còn trên mặt đất, từng chiếc từng chiếc Ma Văn khung máy móc, cũng đang đại khai sát giới, An Linh Tinh dường như theo Tiêu Hoằng tới đây đã biến thành địa ngục nhân gian.

Càng thêm đáng sợ chính la: Tất cả nhân vật trung tâm của Phục Thản Đế Quốc bên trong tòa hội trưởng này, toàn bộ đến đông đủ, điều này không thể nghi ngờ là bị Tiêu Hoằng tung một lưới bắt sạch. Chiêu mượn đao gϊếŧ người của A Di La này có thể nói là vô cùng âm độc.

Làm hồi báo, chính là thành toàn cho Tiêu Hoằng và Lạc Tuyết Ninh.

Lần này, tất cả ý đồ gây rối của Phục Thản Đế Quốc, ở dưới gót sắt của Tiêu Hoằng đã hoàn toàn bị dẹp yên.

- Mục sư! Còn chờ cái gì chứ? Bắt đầu đi!

Tiêu Hoằng ngẩng đầu lên, nhìn Mục sư ở trước mặt, nhẹ giọng nói.

Mục sư đứng ở trước mặt Tiêu Hoằng và Lạc Tuyết Ninh, khẽ liếc mắt nhìn lướt qua Gia Tư Đặc bị chết không thể chết thêm lần nữa, trên trán tuôn ra mồ hôi bằng cỡ hạt đậu không ngừng rơi xuống, hai chân run bần bật.

- Ái chà! Cái này...

Mục sư có chút do dự, cuộc đời này còn là lần đầu tiên hắn nhìn thấy cảnh tượng như vậy: Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, trực tiếp gϊếŧ chết chú rê định ra từ trước, rồi chính mình đúng lý hợp tình lên thế chỗ.

- Hả?

Nhìn thấy Mục sư có chút do dự, hai mắt Tiêu Hoằng hơi trừng lớn, phát ra giọng mũi như thế.

Thanh âm đó suýt tí nữa dọa cho Mục sư ngất xỉu tại chỗ, hắn vội vàng nơm nớp lo sợ hỏi:

- Tiêu... Tiêu... Tiêu Hoằng tiên sinh! Xin hỏi ngài có nguyện ý cưới Lạc Tuyết Ninh tiểu thư làm vợ không?

- Ta nguyện ý!

Tiêu Hoằng nhìn lướt qua Lạc Tuyết Ninh, dịu dàng đáp lại.

- Vậy... Vậy, Lạc Tuyết Ninh tiểu thư! Ngài nguyện ý gả cho Tiêu Hoằng tiên sinh, trở thành người vợ gần nhau cả đời với hắn không?

Mục sư tiếp theo nơm nớp lo sợ hỏi, thân là Mục sư hoàng gia của Phục Thản Đế Quốc, tâm phúc của Gia Lạc Tư, bị buộc tới nước này cũng đúng là không gặp nhiều lắm

- Ta nguyện ý!

Lạc Tuyết Ninh hơi lộ ra một chút tươi cười ngọt ngào nói.

- Tốt lắm! Hiện tại ta tuyên bố hai người trở thành vợ chồng hợp pháp!

Mục sư nhìn lướt qua Gia Lạc Tư một cái, lại lau mồ hôi trên trán nói.

- Cảm ơn!

Tiêu Hoằng lên tiếng hồi đáp lời Mục sư. Tiếp theo liền gỡ xuống đóa hoa hồng yên chỗ ngực, cắm lên mái tóc Lạc Tuyết Ninh, sau đó vươn cánh tay rắn chắc ôm lấy Lạc Tuyết Ninh, đi thẳng ra ngoài hội trường.

Đồng thời, thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn cũng đều đi theo phía sau Tiêu Hoằng.

Theo Tiêu Hoằng bước ra hội trường, thời điểm này, trước mặt Tiêu Hoằng mấy ngàn tên binh sĩ Phục Thản đều xung phong ào ào tới Tiêu Hoằng.

Mà ở phía sau Tiêu Hoằng, thành viên Tống Táng kỵ sĩ đoàn tự nhiên hiểu được phải làm gì, không có chút tạm dừng, tất cả đều khởi động Chiến Văn, bay thẳng đến binh sĩ Phục Thản đang phóng vọt tới, đối mặt với binh sĩ Phục Thản không nói hai lời, chính là trực tiếp hành hạ đến chết!

Trên bầu trời Ngân Điểu đời sáu, lại rất nhanh tìm kiếm mục tiêu chiến đấu cơ, sau đó liền bắn nổ nát trong bầu trời.

Đây là pháo hoa mừng hôn lễ của chúng ta, không ai có năng lực cướp đi muội từ bên cạnh ta!

Tiêu Hoằng nhẹ giọng nói với Lạc Tuyết Ninh đang nằm trong long mình. Sau đó liền đi tới trước theo con đường máu Tống Táng kỳ sĩ đoàn đánh mở ra, dưới chân là dùng thảm đỏ từ máu tươi của binh sĩ Phục Thản lót thành.

Gần như ngay lúc Tiêu Hoằng đi ra xa ngoài trăm, thước, lại nhìn trên đỉnh đầu Tiêu Hoằng, hơn một trăm chiếc, chiến đấu cơ Ngân Điểu đời sáu xẹt qua đỉnh đầu Tiêu Hoằng, sau đó chính là một trận, cuồng oành lạm tạc vào hội trường Tiêu Hoằng cùng với Tống Táng kỵ sĩ đoàn vừa mới đi ra!