Chương 40: Vài phần kính trọng



- Ngươi...!

Lý Nhạc chỉ phát ra một thanh âm như vậy, khẽ dùng tay che cái miệng đang há hốc ra của mình, một ngón tay chỉ về phía cửa, chỉ thấy đứng trước cửa đúng là Tang Hoành Vân đại danh đỉnh đỉnh, ở phía sau hắn, đồng dạng cũng là Triệu Thanh có thanh danh không nhỏ.

Hai nhân vật cao cao tại thượng, xuất hiện bên trong một cái dược quán bé tới mức đáng thương như vậy, sự tương phản này thật sự là quá mãnh liệt.

- Lý Nhạc, làm gì vậy? Tiếp khách a!

Tiêu Hoằng vẫn như trước đang đọc sách, nghe Lý Nhạc nói một chữ, sau đó không có động tĩnh gì, liền lên tiếng nhắc nhở.

Lý Nhạc không có đáp lại.

Lúc này Tiêu Hoằng cũng cảm nhận được một tia không thích hợp, hơi ngẩng đầu, khi thân ảnh Tang Hoành Vân ánh vào mi mắt Tiêu Hoằng, thần sắc Tiêu Hoằng không khỏi hơi động.

Hắn tới đây làm gì? Đây là phản ứng đầu tiên của Tiêu Hoằng, tiếp theo hắn hơi đứng lên, biểu tình bình thản, xen lẫn một chút cảnh giác như có như không.

Hơi liếc mắt một cái tới Tiêu Hoằng trước quầy, thấy hắn cũng không có một bộ dáng khúm núm giống những người khác, điều này khiến cho Tang Hoành Vân có chút thưởng thức.

Bước vào bên trong đại sảnh, hơi nhìn xung quanh bốn phía, trên mặt Tang Hoành Vân có chứa một chút thoải mái, cũng không giống lần đầu tiên, tràn ngập uy áp vô cùng vô tận.

- Cũng không tệ lắm!

Một lát sau, Tang Hoành Vân nhẹ giọng nói.

- Không biết Tang Hoành Vân đại sư đến đây, là có chuyện gì?

Tiêu Hoằng ra sức khiến cho bản thân duy trì một loại ngữ điệu lễ phép mà hỏi.

- Chỉ là đi ngang qua mà thôi, nghe nói ngươi đánh bại Từ Khanh, nên mới đến xem, yên tâm, chúng ta không có lòng dạ nào tìm ngươi phiền toái đâu!

Triệu Thanh đứng phía sau liền nói.

- Đa tạ!

Tiêu Hoằng đáp lại, trái tim đang đập thình thịch cũng dần ổn định lại.

- Ta cùng sư phụ ta đến đây, Tiêu tiên sinh sẽ không để chúng ta đứng như vậy chứ!

Triệu Thanh nói tiếp, cũng bày ra một biểu tình như cười như không.

Có thể xưng hô là Tiêu tiên sinh, Tiêu Hoằng đối với Triệu Thanh cũng có một tia cảm tình.

- Hai vị đại nhân, mời vào bên trong này.

Tiêu Hoằng nói xong, làm một động tác “mời”.

Thấy Tiêu Hoằng dẫn theo Tang Hoành Vân và Triệu Thanh đi về phía hậu viện, Lý Nhạc đang hóa đá tại chỗ mới hơi chút phục hồi tinh thần, cũng khẽ véo đùi mình một cái, hắn hoài nghi rằng chính mình đang nằm mơ.

Đợi khi Tiêu Hoằng đưa Tang Hoành Vân và Triệu Thanh tới phòng mình, thứ đầu tiên đập vào mắt Tang Hoành Vân đó chính là nơi đây ngập tràn các bộ sách, trên cơ bản, toàn bộ phòng, trên giá sách, trên giường, trên bàn viết, tùy ý có thể nhìn thấy các bộ sách đủ loại kiểu dáng, số lượng này cũng đủ để mở một cái thư viện rồi.

Một màn này, khiến cho sắc mặt Tang Hoành Vân hơi đổi, trong nháy mắt, đôi mắt Tang Hoành Vân nhìn về phía Tiêu Hoằng, đã có một chút coi trọng.

- Những quyển sách này, ngày thường ngươi đều đọc qua ư?

Tang Hoành Vân cất bước, chậm rãi đi lại trước giá sách to lớn, cũng thường thường cầm lên một quyển, liếc qua, sau đó hỏi.

Đương nhiên, các bộ sách có chút bí ẩn cùng loại với Đức Thức Ao Diện Văn và mặt lõm văn có chứa kỹ thuật văn trong văn do chính mình chế tạo, Tiêu Hoằng đã khóa kín trong ngăn kéo, hoặc là mang trên người, Tang Hoành Vân không thể nhìn thấy được, nên cũng không lo bị lộ ra.

- Tầm tám phần là đã từng đọc qua rồi!

Tiêu Hoằng đáp, ngoan ngoãn đứng ở cửa, một nhân vật lớn như vậy đến đây, nói Tiêu Hoằng không khẩn trương một chút nào, thì đó là chuyện không có khả năng.

- Tốt lắm, trong sách có hoàng kim ốc, trong sách có nhan như ngọc, bất kể thân phận gì, bất kể chức nghiệp gì, thích đọc sách thì sẽ không sai!

Tang Hoành Vân nhẹ nhàng nói, bày ra một bộ dáng trưởng giả, cũng tiện tay xuất ra một bộ sách về mặt âm nhạc, bắt đầu lật xem.

- Ta cũng cho rằng như vậy, hơn nữa ta nghĩ chỉ cần của ta đọc nhiều sách hơn, kiến thức của ta sẽ uyên bác hơn, nói không chừng có thể tìm được phương pháp chữa được căn bệnh của ta, bởi vì ta phải sống sót!

Tiêu Hoằng đáp rõ ràng từng câu một, câu cuối cùng còn có vẻ quả quyết.

Tang Hoành Vân cũng không bình phẩm gì với lời của Tiêu Hoằng, chỉ hơi gật đầu, nói tiếp:

- Nghe nói ngươi chỉ mượn thực lực tự thân, đã đạt tới Ngự Đồ cấp bốn phải không?

- Không, đó đã là chuyện rất lâu trước kia rồi, hiện tại ta là cấp năm!

Tiêu Hoằng đáp lại rất chi tiết, biểu tình bình thản, tuy nhiên, trong lòng lại thoáng dâng lên một tia cảnh giác, hiển nhiên, Tang Hoành Vân cũng đã có điều tra về hắn.

Nghe được điều này, vốn Tang Hoành Vân đang chuẩn bị đặt lại quyển sách lên giá sách, lại hơi khựng lại một chút, biểu tình cũng bỗng nhiên biến đổi, đương nhiên do hắn đưa lưng về phía Tiêu Hoằng, do đó biểu tình này cũng không có khiến cho Tiêu Hoằng nhìn thấy.

Bằng vào lý giải đối với Ngự lực của Tang Hoành Vân, đầu tiên Tiêu Hoằng không có khả năng có được công pháp huấn luyện Ngự lực cấp cao, thứ hai Tiêu Hoằng không có khả năng đi mua kỳ trân dị bảo, như vậy chỉ bằng mượn dùng Khí Tức Huấn Luyện Pháp, có thể trong khoảng thời gian ngắn đạt tới cấp bậc như thế, Tang Hoành Vân không thể không cảm thấy ngạc nhiên thán phục.

- Ngươi làm như thế nào?

Tang Hoành Vân rốt cục không kìm nổi, mở miệng hỏi.

- Dựa vào cái này!

Tiêu Hoằng nói xong, chậm rãi đặt một thanh Ngự Hương trước mặt Tang Hoành Vân.

Nhẹ nhàng cầm lấy mẩu Ngự Hương này, bằng vào thực lực của Tang Hoành Vân, không cần nói thì hắn cũng có thể đoán được thứ này sử dụng thế nào, hỏi tiếp:

- Đây là do chính ngươi làm ra ư?

- Phải!

Tiêu Hoằng trả lời.

Tang Hoành Vân hơi gật đầu, có thể nói, tư chất của Tiêu Hoằng ở trong mắt Tang Hoành Vân thì cũng rất bình thường, nhưng mà hắn chăm chỉ và có ý tưởng, điều này có chút không đơn giản.

Điều này cũng hoàn toàn triệt để biến đổi hình tượng thợ mỏ hèn mọn của Tiêu Hoằng trong mắt Tang Hoành Vân.

Thật cẩn thận đặt Ngự Hương sang một bên, Tang Hoành Vân cũng không hỏi phối phương của Ngự Hương, hơi trầm tư một lát, bỗng nhiên nhẹ nhàng nói:

- Ta có ý thu ngươi làm dược đồng của ta, như thế nào?

Triệu Thanh nghe nói vậy, thần sắc không khỏi vừa động, Tang Hoành Vân nói lời này, không khác gì đang xem trọng Tiêu Hoằng, hắn càng thêm rõ ràng, ở bên cạnh Tang Hoành Vân, địa vị từ cao đến thấp chia ra làm đại đệ tử, đệ tử, dược đồng tinh anh và dược đồng.

Tuy rằng địa vị của dược đồng là thấp nhất, ngày thường cũng rất ít dùng đến, nhưng là dược đồng thì không khác gì có cơ hội tới gần Tang Hoành Vân, sau này có thể tấn chức làm dược đồng tinh anh, thậm chí là đệ tử, nhận được chỉ đạo của Tang Hoành Vân.

Mà đối với dược đồng do Tang Hoành Vân nhận, mặc dù ở toàn bộ Thái Ngô Thành thì cũng là cực kỳ nghiêm khắc, phải được bản thân Tang Hoành Vân coi trọng thì mới được.

Đây không khác nào là một loại tán thành, hoặc là nói đây là một cơ hội, ít nhất cũng là thế đối với Tiêu Hoằng lúc này.

- Trở thành dược đồng của ngươi, có chỗ tốt gì không?

Tiêu Hoằng không nghĩ nhiều, trực tiếp thốt ra.

Triệu Thanh nghe nói như thế, sắc mặt không khỏi hơi đổi, ánh mắt nhắm ngay Tiêu Hoằng, trong lòng cảm thán, tiểu tử này đúng là cái gì cũng dám hỏi a.

Tang Hoành Vân cũng không bởi lời nói nhìn như vô lễ của Tiêu Hoằng mà sinh ra tức giận, biểu tình cũng không có biến hóa quá lớn, tiếp tục nhẹ nhàng nói:

- Mỗi một tháng, ta sẽ giảng bài cho tất cả dược đồng một lần, tự mình chỉ đạo!

- Tốt, ta đồng ý!

Tiêu Hoằng không có nhiều do dự, gật đầu nói, hiện tại toàn bộ tri thức về y dược của Tiêu Hoằng đều do tự học mà có, trong đầu vẫn như trước có rất nhiều chỗ không hiểu, có thể được cơ hội Tang Hoành Vân chỉ đạo, đây tuyệt đối là một chuyện tốt.

Hơn nữa Tiêu Hoằng cũng biết, làm dược đồng của Tang Hoành Vân, gần như không có cơ hội đi làm việc, tài liệu mà Tang Hoành Vân cần thì đại bộ phận đều là quý báu, do dược đồng tinh anh đi hoàn thành, đổi mà nói, dược đồng này chỉ là một danh hào, tự nhiên được một cơ hội chỉ đạo, Tiêu Hoằng mà không cần thì mới là ngu ngốc.

Trong cuộc nói chuyện tiếp theo, Tiêu Hoằng cũng biết, khoảng cách gần nhất Tang Hoành Vân giảng bài một lần, chính là một tuần sau, thời gian cũng không lâu nữa, trong thời gian này, có thể chuẩn bị mấy vấn đề, đến lúc đó sẽ hỏi.

Cùng lúc đó, bên trong phòng ngoài của Đại Hoằng Dược Quán, cho tới bây giờ, Lý Nhạc vẫn còn mở lớn hai mắt, không thể tin được, vừa rồi tiến vào hậu viện chính là Tang Hoành Vân đại danh đỉnh đỉnh, nhân vật số một số hai của Thái Ngô Thành này vậy mà lại đi đến nơi này.

- Ông trời của ta ơi, chắc không phải là giả đấy chứ!

Lý Nhạc nhéo nhéo mặt mình, thì thào lẩm bẩm.

Két...!

Đúng lúc này, liên tiếp có tiếng Ma Văn Xa phanh gấp, bỗng nhiên từ ngoài cửa truyền đến, Lý Nhạc quay đầu lại, chỉ thấy Ma Văn xe thể thao vừa rồi của Tùy Tuấn, mang theo hai chiếc Ma Văn xe cảnh sát, đứng trước cửa Đại Hoằng Dược Quán, vẻ mặt rất hùng hổ.

Đầu tiên từ trong Ma Văn xe thể thao đi ra chính là Tùy Tuấn có bộ mặt dữ tợn, theo sát sau đó là bảy, tám cảnh sát viên thân trang phục cảnh sát, thắt lưng có giắt Ma Văn súng lục, cấp bậc Ngự lực đều ở Ngự Đồ sáu, bảy cấp.

Người cuối cùng đi ra là một cảnh quan, dáng người hơi béo, sắc mặt hồng nhuận, hắn tên là Tề Tử Nam, thuộc họ trực tiếp của Trưởng ty Tùy Giang của Ty Cảnh Sát khu Hà Tây, nghe nói Tùy Tuấn bị khi dễ, hắn tất nhiên phải trước hết chạy tới, coi như là một loại lấy lòng, vì đại công tử của Tùy Giang mà xả giận.

Rất nhanh, tên này được Tùy Tuấn dẫn đi, nhảy vào bên trong Đại Hoằng Dược Quán, đầu tiên nhìn thấy Lý Nhạc đang đứng ở giữa sảnh.

- Lão bản kia của các ngươi đâu?

Tùy Tuấn nhìn lướt qua bốn phía, tiếp theo nhắm ngay ánh mắt về phía Lý Nhạc.

Lý Nhạc còn đang cố phân biệt xem Tang Hoành Vân là thật hay giả, thấy Tùy Tuấn cùng với vài tên cảnh sát viên phía sau kia, khóe miệng không khỏi giật giật, lúc trước hắn nghĩ tới Tùy Tuấn sẽ trở về trả thù, kết quả lại không nghĩ tới, Tùy Tuấn vậy mà lại bày ra đội hình lớn như vậy.

Khóe miệng Lý Nhạc không khỏi giật giật theo bản năng, tuy nhiên, ngay sau đó trong đầu Lý Nhạc lập tức có một ý tưởng điên cuồng.

- Chết tiệt! Ta đang hỏi ngươi đó, lão bản của ngươi đâu rồi? Bảo hắn lăn ra đây cho ta! Hắn không phải mới vừa rất kiêu ngạo hay sao? Hiện tại ta phải nhìn một cái xem hắn còn dám kiêu ngạo như thế nào, dám trên địa bàn của ta mà đùa giỡn uy phong, hắn xứng hay sao? Hôm nay ta khiến cho hắn chết mà cũng không biết là chết như thế nào!

Tùy Tuấn nói.

- Ta... lão bản của chúng ta hiện tại không tiện gặp các ngươi, hắn đang tiếp đãi khách quý!

Lý Nhạc bày ra một bộ dáng nơm nớp lo sợ, nét mặt có chút chất phác.

- Khách quý ư? Ta thấy hẳn là đào phạm thì đúng hơn, chúng ta vừa mới nhận được tin tức, lão bản của các ngươi có chứa chấp nghi phạm, người tới, tịch thu cho ta! Bất kể là lão bản nơi này, hay là tất cả những kẻ làm tạp vụ thì cũng đều bắt hết cho ta, mang đi nghiêm hình thẩm vấn!

Tề Tử Nam bày ra một bộ dáng uy nghiêm, trong mắt hắn thì chỉ một lão bản của dược quán nho nhỏ, làm gì có khách quý gì, lần này toàn bộ mang đi, giam giữ lại, cho bọn họ chút giáo huấn, coi như là xả giận cho đại công tử, Tùy lão đại cũng sẽ không nói gì cả đâu.