Phiên ngoại 38

Sắc trời tờ mờ, ngày đêm luân chuyển.

Sau một đêm biến động, đa số mọi người không biết tương lai sẽ như thế nào, nhưng ít ra biết trước mắt nên như thế nào.

Sau khi trải qua nửa đêm nghĩ ngơi và hồi phục, những trại binh may mắn sống sót nhiều ít đều đã khôi phục một chút thể lực, cộng thêm Thiết lão gia tử đã xác nhận xung quanh an toàn, sau khi trời sáng bọn họ có thể thuận tiện tạo thành từng nhóm hai ba người mà tản ra, quét tước chiến trường.

Mang hy vọng có thể tìm kiếm được vài vị tỷ muội còn sống sót trong đống đổ nát, hoặc thu thập hài cốt của mọi người để chuẩn bị an táng, mà thi thể của địch nhân liền nhắm mắt làm ngơ trực tiếp bỏ lại ở vách núi.

Vô luận theo phương diện nào mà nói đây cũng không phải chuyện thoải mái. Hầu hết những người tham gia đều bận rộn trong im lặng, thấy trại chủ nhà mình di lại xung quanh, sắc mặt âm trầm, tự nhiên cũng cho là bình thường.

Thấy tình cảnh này, Luyện trại chủ đương nhiên là trong l*иg ngực nghẹn lại, nhưng lúc này chuyện khiến cho nàng buồn bực không thôi còn có một tầng duyên cớ khác, đó chính là mặc cho nàng lí lí ngoại ngoại tìm kiếm như thế nào, cũng tìm không được tiểu vật đã thất lạc kia.

Nơi nghênh địch, trước cửa trại, dọc đường -- những nơi nên tìm đều đã tìm qua, những nơi không nên tìm cũng đều đã thuận tiện xem xét qua hai vòng, nhưng đừng nói là viên đá trắng kia, ngay cả sợi dây đeo đều là không thấy bóng dáng.

Luyện trại chủ đối với thị lực của bản thân xưa nay là cực kỳ tự tin, nếu đồ vật này nọ thực sự rơi trên mặt đất, cho dù bị phủ qua một tầng sạn, nàng cũng không cho rằng bản thân sẽ bỏ qua nói sau khi đã tìm kiếm lâu như vậy.

Vậy khả năng duy nhất chính là nó không có ở nơi này, nhưng làm sao lại như vậy? Phạm vi hoạt động liền chỉ có như vậy, hơn nữa lúc trước khi tức giận căn người, hàm răng xác thực là có chạm đến...

Lẽ nào bị người nào đó...Nhưng trong trại nơi chốn đều sinh tử chém gϊếŧ, rất khó có người còn có thể thừa lực đi tìm lấy một vật rơi trên mặt đất....

Ý niệm trong đầu lưu chuyển, Luyện trại chủ do dự một chút, rốt cuộc vẫn là dậm chân xoay người quay lại, dọc đường đi liền thuận tay giúp các trại binh dời đi một số vật nặng khỏi đống đổ nát, đưa ra vài mệnh lệnh, tuần tra một vòng đột nhiên liền nhớ tới đại môn trước sơn trại.

Bên ngoài cửa trại gió núi thanh lãnh vờn quanh, so với trong trại nơi nơi đều là vết cháy vết máu, nơi này ngược lại là không quá hỗn độn, quan binh từ nơi khác xâm nhập vào hầu như đã bỏ mạng gần hết, đi cửa chính ngược lại càng ít.

Cho nên phía trước chỉ còn lưu lại dấu chân hỗn độn của đám đạo sỹ lỗ mũi trâu đào tẩu, lưu giữ cũng coi như là nguyên vẹn, không bị che phủ bởi bất kỳ dấu vết loạn thất bát tao nào khác.

Lúc trước lại đây một chuyến để tìm vật, phần nhiều là cậy vào thị lực tinh tường, ngoài ra cũng khó tránh khỏi nóng vội, cho nên lúc ấy Luyện nữ hiệp vẫn là chưa để ý tới rất nhiều thông tin xung quanh, nhưng lần này trở lại nàng liền ngồi xổm người xuống, bình tĩnh bắt đầu dùng một loại bản lĩnh thiên phú khác của bản thân, truy tìm dấu vết.

Vết hài, vết hài của nam tử, vết hài của nữ tử, vô cùng hỗn tạp lại phân biệt rõ ràng. Đạo sĩ lỗ mũi trâu có già có trẻ có cao có thấp, nhưng vết chân là dễ dàng nhận ra, bởi vì hài của bọn họ cùng quan binh và trại binh đều hoàn toàn bất đồng, vết hài cũng tương tự.

Lần này Luyện trại chủ không mất nhiều thời gian liền phát hiện manh mối -- nghĩ thông suốt sẽ không khó, dấu vết nàng cùng người kia giao chiến rất rõ ràng, nếu thực sự rơi xuống đồ vật, cũng chỉ có thể là ở phụ cận bên kia.

Nơi đó có dấu hài của một gã đạo sỹ để lại vô cùng rõ ràng, vết hài này bao trùm lên dấu vết hai người giao chiến, chứng minh người này xác thật là sau khi giao chiến kết thúc mới hiện thân, nhưng cũng không lưu lại quá lâu, những dấu vết phía sau liền một đường ly khai.

Sau khi mình và nàng giao chiến xong liền mới hiện thân đã có chút khả nghi, huống chi ở trong những dấu hài lưu lại, Luyện trại chủ tìm được một bằng chứng tối mấu chốt.

Dấu hài này cùng những nơi khác là bất đồng, ở giữa cũng lún xuống một chút, so với với dấu hài liền càng sâu, giống như có cái gì đó bị đạp lên mà lún vào trong đất, để lại hình dáng ấn ký rất rõ ràng.

Vật mà mình tự tay mài ra, hình dáng lớn nhỏ tất nhiên là rất quen, nhìn thấy vết sâu lưu lại rõ ràng như vậy, Luyện nữ hiệp không hiểu đối phương vì sao lại lấy đồ vật đó đi, nhưng Luyện nữ hiệp khó tránh khỏi trong lòng giận dữ.

Đám đạo sỹ lỗ mũi trâu này là muốn làm gì? Uổng cho luôn tự xưng là võ lâm chính phái, lớn thì giúp bạo chúa làm điều ác, nhỏ thì lấy vật không trả, ở đâu ra gọi là chính phái? Khắp nơi cùng chính mình đối nghịch, thật sự là khinh người quá đáng!

Lại còn ngại chưa đủ phát hỏa, lúc này còn có một nữ trại binh thở dốc chạy tới, xa xa liền reo lên: "Trại chủ! Trạm gác ở sơn cốc báo lại, nói, nói trên đường nhỏ heo hút lại có một đội nhân mã cờ xí tung bay từ xa xa lại đây! Chỉ, chỉ sợ người đến không có ý tốt!"

Lần này coi như lửa cháy đổ thêm dầu, Luyện trại chủ tức giận mà cười, đột nhiên tung người nhảy lên nói: "Hừ, còn muốn hồi mã thương chém tận gϊếŧ tuyệt? Hảo hảo hảo, đến mà không nghênh cũng liền phi lễ, ta liền muốn cho bọn hắn đẹp mặt!"

Dứt lời nàng lướt thân hình như một trận gió chạy tới trạm gác sơn cốc, trạm gác này kỳ thật không xa, trên một ngọn đồi cao trong khu rừng bên trong sơn trại, dựa vào địa thế từ trên cao nhìn xuống có thể nhìn ra sơn cốc cùng đường nhỏ đi thông lên sơn đạo ở phía xa xa, cho nên gọi là trạm gác sơn cốc.

Đứng ở trên cao khi ánh sáng mặt trời đã dâng lên, có từng tia từng tia ánh mặt trời xuyên thấu qua tán lá cây chiếu vào trong rừng, tầm mắt thập phần rõ ràng. Luyện trại chủ xa xa chỉ thấy Thiết Phi Long đã ở trạm gác kia, hai tay nâng một khối cự thạch lớn, đang liên tục nhắm mục tiêu.

"Ngọc oa nhi ngươi tới vừa đúng lúc!" Lão gia tử thấy Luyện trại chủ tới rồi, vẻ mặt căm giận: "Thủ hạ của ngươi sợ ngươi không kịp đến cũng liền thông tri với ta, đám quan binh tay sai vô sỉ đến cực điểm, lão tử ta lần này không nghĩ nói đến cái gì quy củ giang hồ, liền muốn cho bọn chúng cũng nếm thử chút tư vị đánh lén!"

Đỉnh đồi này thực tế cùng đường nhỏ ở sơn cốc kia khoảng cách khá xa, người bình thường cho dù có nén đá cũng nén không đến, nhưng võ lâm cao thủ tự nhiên không tầm thường, Thiết Phi Long hẳn là đã nghe trại binh kể lại chuyện sơn trại bị tập kích đêm qua, lúc này liền muốn ăn miếng trả miếng trả thù trở về cũng không kỳ quái.

Thiết lão gia tính tình như vậy, Luyện trại chủ cũng không phải hạng người cổ hủ, cảm thấy chủ ý không tồi, lúc này cũng tìm vài tảng đá lớn, hai người mai phục trên đỉnh đồi, chờ đợi quân địch tiến đến.

Không ngờ đợt mai phục lần này thiếu chút nữa đã tự gây nên rắc rối, tinh kỳ phấp phới quân dung chỉnh nhìn rất chính quy ở phía xa xa kia nhưng không phải là cái gì quan binh, mà là một đội nương tử quân!

Luyện trại chủ ánh mắt sắc bén liền đúng lúc dừng tay, Thiết lão gia tử lại không thể dừng, một tảng đá lớn mang theo bụi đất bay vào không trung, thế đi cực mạnh, cũng may đội ngũ phía dưới có một nữ tử từ trên lưng ngựa phi thân bay lên, liều mạng dùng trường thương trong tay chém tảng đá làm hai đoạn, miễn cưỡng đem tảng đá bay kia đẩy ra, lúc này mới miễn cho một trận ngộ thương.

Nương tử quân trong giang hồ cũng không nhiều, khi song phương thông báo danh hào, Luyện trại chủ đã phát hiện trong đội ngũ này có một vài gương mặt xem như quen thuộc, tự nhiên cũng sáng tỏ đối phương chính là Hồng nương tử mà lúc trước chính mình cho phép thủ hạ của nàng tiến đến đầu quân.

Thế sự trêu người, một thế lực nhỏ từng khiến những thuộc hạ cũ không còn lựa chọn nào khác ngoài cách phải tìm nơi ẩn náu, hiện giờ xem ra lại là quân dung nghiêm chỉnh vượt qua chính mình, từ khoảnh khắc đó, Luyện nữ hiệp liền hoàn toàn thoải mái, liền quyết định buông bỏ sơn trại cùng danh xưng trại chủ.

Đã có người có thể làm thật tốt, vậy liền có thể để mọi người an tâm tìm chỗ cư ngụ, tả hữu nơi này đều đã bị hủy, so với việc lần nữa trùng kiến sơn trại, không bằng tìm một nơi tốt hơn cho những người may mắn còn sống sót.

Về phần bản thân mình, liền đi xứ lý tên đầu lĩnh gây ra mọi chuyện đêm qua là Ứng lão tặc, vì các thuộc hạ đã tử trận báo thù một món nợ máu, liền cũng coi như hữu thủy hữu chung (đến nơi đến chốn).

Ân, bất quá trước khi báo thù, vẫn là đem thương tích của người nào đó hảo hảo chẩn trị kỹ càng mới có thể an tâm.

Luyện nữ hiệp ít khi do dự, phần lớn quyết định quan trọng đều là phải thực hiện đúng thời điểm, cho nên trước khi quyết ý, chuyện đầu tiên chính là cùng Hồng nương tử thương lượng, sau khi nhận được câu trả lời hợp lý, rất nhanh liền tập hợp những thủ hạ còn lại trong trại nói rõ những dự tính trong tương lai.

Đương nhiên cho tới bây giờ nàng luôn cho mọi người trong trại được quyền lựa chọn, nguyện ý gia nhập một đội nương tử quân khác tất nhiên là tốt, nếu không muốn lại trải qua giang hồ mưa gió có tâm quy ẩn, cũng vẫn là tặng ngân lượng mà tiễn bước, tuyệt không cưỡng cầu.

Luyện trại chủ thậm chí còn tẫn hết trách nhiệm cuối cùng của một người trại chủ, khi đưa người nào đó xuống núi tìm đại phu, cố ý dò la hành động của Hồng nương tử cùng với trượng phu Lý Nham, xác nhận là người đáng giá phó thác, lúc này mới giao ra tất cả, vô khiên vô quải* mà rời đi.

(*Không buồn không lo không bận tâm)

Ân, nên phó thác đều đã phó giao, người nên vướng bận cũng đã nắm tay nhau cũng rời đi rồi, tự nhiên là vô khiên vô quải.

Sau đó quá trình dưỡng thương cụ thể cũng không phiền Luyện nữ hiệp bận tâm. Thiết lão gia tử nhân mạch thâm hậu hiểu biết uyên bác, sau khi bốn người xuống núi liền mướn một cỗ xe ngựa, một đường chậm rãi vượt qua Quảng Nguyên tới Cẩm Thành, ở trong thành mướn một tiểu viện thanh tinh lưu lại hơn mười ngày, cơ hồ là đem tất cả đại y nổi danh ở địa phương đều mời qua một lần, cố gắng làm tất cả mọi thứ có thể.

Nhưng dù là như vậy, chắc chắn không phải mọi chuyện đều sẽ diễn ra theo ý nguyện, so với tốc độ hồi phục đến đáng kinh ngạc của Thiết San Hô, thương thế của người nào đó khôi phục liền thong thả thua kém rất nhiều.

Hơn nữa vấn đề không thể phát ra âm thanh, vốn cho là so bị thương ở cổ họng mà ra, kết quả vấn đề thật sự so với trong tưởng tượng càng thêm phiền toái, đại thành to lớn như đất Thục nhưng lại cũng ai có thể chữa trị.

Luyện nữ hiệp có điểm thất vọng, nhưng cũng không sốt ruột, kế hoạch là muốn đi đến Kinh thành một chuyến, đến lúc đó liền bắt vài tên ngự y đến xem bệnh, hẳn là trong số đó sẽ có người có bản lĩnh thật sự.

Có thể suy nghĩ bình tĩnh như vậy liền chứng minh Luyện nữ hiệp tâm tính cũng không tệ, còn hơn trước đây khi cùng đối phương dưỡng thương thường xuyên phiền táo bất an, lúc này đây nàng quả thật rất trầm ổn, chiếu cố người bệnh cũng là có kiên nhẫn, còn có thêm vài phần cẩn thận, ngay cả chuyện chuẩn bị nước lau người cũng không cần phân phó liền một mình hoàn thành mọi việc .

Không tệ, bởi vì trên người có thương tích hơn nữa cánh tay phải thương thế không nhẹ, mấy ngày nay người nào đó là không thể tắm rửa bình thường, Luyện nữ hiệp cũng không có ý định để cho nàng tự mình tắm rửa, còn nguyên nhân vì sao...Ngoại trừ việc muốn săn sóc người, còn có một duyên cớ khác.

Sợi dây đeo quan trọng như vậy đã biến mất, người này cho tới nay lại không cảm thấy...Đương nhiên Luyện nữ hiệp không có nhận ra sự biến mất đó kịp thời cũng không đến mức năm mươi bước cười một trăm bước, nhưng tâm tình khó tránh khỏi vi diệu.

Cùng với việc nàng tò mò muốn biết đối phương sau khi phát hiện ra sẽ phản ứng như thế nào, mặt khác lại cũng không thực sự hy vọng đối phương sẽ lập tức phát hiện ra, thậm chí cố ý vô tình ngăn trở cơ hội phát hiện, lau người chính là một trong số đó.

Này coi như là thông cảm cho người bệnh đi -- bản thân Luyện nữ hiệp thật ra rất thong dong, vì đồ vật kia tám chín phần mười là nằm trong tay đám đạo sỹ lỗ mũi trâu kia, sớm hay muộn liền có thể thu hồi, dù sao hiệu cầm đồ cũng sẽ không thu.

So sánh với một bên hiếm khi có thể kiên nhẫn mà thông cảm được, bên bị thương lại hiếm khi trì trệ một cách không cần thiết.

Chưa được mấy ngày, người bệnh có thương thế vừa mới chuyển biến tốt đẹp liền lén xuống giường, phát không được âm thanh, liền trải giấy mực viết đầy hai tờ bằng tay trái, thậm chí còn có một bản thảo chi tiết, chỉ vì muốn "Nói" rõ ràng tiền căn hậu quả bản thân trễ mất một canh giờ ước hẹn là vì đi tìm sư phụ.

Nếu sơn trại chưa bị tập kích làm cho biến đổi thật lớn, vậy Luyện nữ hiệp đối với việc này tám phần sẽ tương đối bất mãn, cho dù nguyên nhân xảy ra sự việc là có thể giải thích, lỡ hẹn chính là lỡ hẹn, là nhất quyết không thể dễ dàng bỏ qua.

Nhưng hiện giờ trong lòng nàng cũng thật sự không thèm để ý, chỉ đơn giản xem qua rồi gật gật đầu, liền lại nhẹ nhàng cho qua, thậm chí cuối cùng còn khuyên giải đối phương một chút, nói nàng không nên gấp gáp, chờ lấy lại âm thanh liền bàn lại.

Bàn lại cái gì? Song phương trong lòng đều biết rõ ràng, bí mật chưa biết kia, đáp án mà trước khẩn cấp muốn biết, hiện giờ Luyện nữ hiệp đột nhiên liền không gấp gáp.

Những tìm hiểu cùng bất an, những bức thiết cùng vội vàng xao động lúc trước, qua một đêm liền bị thương tích huyết nhục đầm đìa trấn tĩnh lại, sự trấn tĩnh này cho đến nay luôn phát huy hiệu lực, ổn định cảm xúc, làm cho trong lòng thanh minh.

Cho nên Luyện nữ hiệp hiện giờ rất rõ ràng chính mình muốn là cái gì, nàng muốn biết bí mật này, muốn biết đáp án kia, nhưng đây là cam tâm tình nguyện, chủ động tìm đến.

Mà không phải giống như bị ép buộc như hiện tại , thật cẩn thận để ý sắc mặt của mình, trọng thương chưa lành liền sốt ruột giải thích.

Nếu có thể, vẫn là để người kia tìm lại thanh âm, vào một ngày nhàn hạ nào đó, rõ ràng từng tiếng không nhanh không chậm mà nói ra.

Vì một ngày như vậy cho dù có phải chờ lâu một chút, cũng không sao.

Ngay trước đó thôi... Luyện nữ hiệp rất nhẫn nại liền lặng yên ra ngoài một chuyến, đi chợ mua một đoạn dây màu đỏ, âm thầm đem mặt đá nhỏ đeo trên cổ gia cố thêm vài vòng.