Chương 11

Anker đưa nhẫn cho Thanh Ca.

"Cảm ơn đại lão." Thanh Ca nhìn thoáng qua thuộc tính của nhẫn, xác nhận không sai, nhịn không được chép miệng.

Giai đoạn đầu mà có thể sở hữu chiếc nhẫn có thuộc tính tốt như vậy, quả là một khởi đầu đầy thuận lợi.

250 vạn này tiêu không lỗ!

Anker "Ừ" một tiếng, cúi đầu ăn bánh ngọt tiếp, bộ dạng đều là vẻ không có hứng thú.

Nhưng mà đôi mắt nhỏ của cậu luôn nhìn trộm về phía Roland.

Người này...

Tuy biết Roland chỉ là một người chơi nhưng mỗi kia nhìn đến gương mặt kia cậu đều không nhịn được nhớ đến Landis.

Hơn nữa... anh ta cũng đẹp trai thật á.

Cứ nghĩ đã cẩn thận nhìn trộm lắm rồi thế mà vẫn bị Roland nhạy bén phát giác.

Roland nhìn thẳng vào mặt của Anker, cười cười với cậu, nụ cười dịu dàng phảng phất có thể chìm chết người. Anker không được tự nhiên mà dời tầm mắt đi.

Rất vất vả mới có thể đi đến trấn nhỏ một chuyến, đám người Thanh Ca trông có vẻ không tính lập tức rời đi mà ngồi xuống cùng Anker trò chuyện.

Thanh Ca chia sẻ một đoạn video, hỏi Anker: "Đại lão, đây là cậu sao?"

Video này đã từng được một người chơi khác chia sẻ trên diễn đàn, là cảnh tượng Anker dùng ma pháp đánh chết con Ma Hóa Dã Trư.

Anker cũng không có ý định giấu giếm gì, gật đầu.

Thanh Ca rất vui, "Đúng thật là cậu! À mà đại lão có hứng thú với phó bản không?"

"Phó bản?"

"Trên đường tới đây bọn tôi phát hiện một cái phó bản cấp 5, vị trí khá khuất, hơn nữa hiện tại đa số người chơi cũng mới cấp 2, trong giai đoạn bảo vệ tân thủ dù có chết cũng sẽ không mất kinh nghiệm, tôi cảm thấy có thể thử một chút." Thanh Ca tha thiết hỏi: "Đại lão Anker có hứng thú không?"

Anker cúi đầu uống một miếng nước.

Phó bản mà Thanh Ca nói thật ra chính là bí cảnh của đại lục Valsius, đó là điểm nổi bật của nơi này, ẩn hiện trong mọi ngóc ngách của đại lục, bên trong là các hình ảnh phản xạ lặp đi lặp lại, từ góc nhìn của người Trái Đất thì nó khá giống với các phó bản trong game.

"Phó bản cấp 5 không dễ cho mấy người vượt qua đâu." Anker nghĩ rồi nói.

Thấy Anker có chút lay động, Thanh Ca cười nói: "Thử một chút cũng không sao. Gai độc và Giương cung bắn đại điểu đều là các đồng đội đã chơi nhiều trò cùng tôi, kỹ năng đảm bảo ổn sẽ không kéo chân cậu đâu."

Hắn lại chỉ Lâm Vãn Vãn: "Vãn Vãn là Ma pháp sư, hiện tại đã dùng được Thuật thủy liệu* cấp 0, xem như là một nửa Mục sư cũng được, hơn nữa lại có cả đại lão, có khả năng vượt qua được đó."

*Thuật trị liệu hệ nước

Đã có thể sử dụng được Thuật thủy liệu ư?

Anker có chút kinh ngạc mà nhướng mày, nhìn về phía người con gái có gương mặt mỹ miều, Lâm Vãn Vãn cũng nhìn Anker mà cười.

"Không phải mọi người đều là lần đầu tiến vào trò chơi sao? Vì sao mới hôm qua mà tên đó đã có thể thi triển ma pháp?" Lâm Vãn Vãn hỏi người áo đen ở trong lòng.

Nhẫn mà gã ký sinh vào không phải là đồ vật bình thường, sau khi đeo nó lên, ma lực và tinh thần lực của Lâm Vãn Vãn tăng lên với tốc độ vượt xa các người chơi khác, lại còn được Ma pháp sư cấp 8 dạy bảo cho, theo lý mà nói đáng lẽ cô phải đứng top trong nghề Ma pháp sư.

Nhưng đánh giá theo video trên diễn đàn, Anker đã có thể thành thạo ma pháp ngay khi game vừa mới được ra mắt, trong video, cậu ta có thể sử dụng hai loại ma pháp là "Biến bùn thành đá" và "Thuật cầu lửa".

Vốn tưởng bản thân là con cưng của trời, thế mà lại phát hiện có người dẫn trước mình, điều này làm cho Lâm Vãn Vãn có chút uể oải.

"Thiên phú của mỗi người mỗi khác, cô không cần phải tự ti đâu." Người áo đen nhàn nhạt nói, "Đại lục Valsius cũng có không ít thiên tài kiểu đó, nhưng nếu không được dạy chỗ cho đúng thì sớm muộn gì cũng sẽ thụt lùi. Chỉ cần cô chăm chỉ tu luyện, lại có ta ở bên hỗ trợ cho, cô chắc chắn sẽ trở thành Ma pháp sư mạnh nhất Trái Đất, vấn đề còn lại là thời gian mà thôi."

Lâm Vãn Vãn nghe lời của gã nói xong, trong lòng cũng dễ chịu hơn một chút.

"Tôi có thể đi chung không?"

Đang lúc nói chuyện, Roland im lặng ở một bên bỗng nhiên lên tiếng.

"A?" Thanh Ca sửng sốt một chút, hắn với Roland cũng là lần đầu tiên gặp mặt, vì nể mặt Lâm Vãn Vãn nên mới mang anh đi cùng, nghe thấy vậy hắn theo bản năng liếc nhìn Lâm Vãn Vãn.

Lâm Vãn Vãn cũng có chút ngạc nhiên, cô suy nghĩ rồi nói với Thanh Ca:" Hay là dẫn theo anh ấy vào chung đi? Thêm một người cũng là thêm một phần sức lực."

Thanh Ca khẽ nhíu mày, bộ dạng không mấy hài lòng.

Giai đoạn đầu khai hoang phó bản, mỗi một người đều rất có giá trị, nhưng mà người tên Roland này chỉ là một tân thủ mới lập tài khoản trong hôm nay, rõ ràng là không đóng góp được vai trò gì, một người không tốt sẽ có khả năng liên lụy cả đội.

Lâm Vãn Vãn cũng rất bất an, cô muốn dùng cơ hội này để thể hiện trước mặt Roland nhưng bản thân cô cũng không có tiếng nói gì trong đội này.

Gia thế của Thanh Ca so với cô còn khủng khϊếp hơn nhiều, hắn còn là con cả trong nhà, chỉ bàn địa vị thôi là đã hơn đứa con riêng như cô rất nhiều rồi. Nếu không phải do cô có thể sử dụng ma pháp, thể hiện thiên phú của bản thân với Thanh Ca thì sẽ không dễ dàng gì để gia nhập được đội khai hoang phó bản này.

Lâm Vãn Vãn thấy Thanh Ca không được vui, đành phải hòa hoãn nói: "Tôi chỉ hỏi thử thôi, anh không muốn mang theo cũng không sao đâu."

Cô quay đầu nhẹ giọng nói với Roland: "Chờ khai hoang xong tụi em tìm cơ hội khác mang anh theo nha?"

"Tụi em" ở đây hiển nhiên là tính cả mấy người Thanh Ca vào.

Mặc kệ lời này của Lâm Vãn Vãn chỉ là khách sáo hay không, điều này khiến cho Thanh Ca có chút khó chịu vì cô ta không hỏi ý kiến mình. Hắn cũng không phải là bảo mẫu, tự dưng lại phải mang theo một người không quen biết gì theo? Nếu mỗi đồng đội đều muốn mang theo bạn của họ vào phó bản chung thì hắn còn thời gian để làm việc khác sao?

Nhưng mà trước mặt mọi người thế này, Thanh Ca cũng không nói gì thêm, cho Lâm Vãn Vãn một chút mặt mũi.

Bất quả, Roland cũng không đáp lại Lâm Vãn Vãn, người đàn ông đẹp trai hướng mắt về phía Anker, lại hỏi một câu: "Tôi có thể đi chung không?"

Ngữ khí của anh mang theo ý cười, đôi mắt màu xanh có hơi ươn ướt, giống một chú nai con đáng thương.

Nhất thời, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về phía Anker.

Anker cũng cảm thấy mông lung.

Gì?

Sao lại liên quan tới ta.

Cậu không muốn phiền phức nên theo bản năng định nói: "Không liên quan đến ta, đừng có hỏi ta.", nhưng khi cậu chạm phải ánh mắt của Roland thì lại cảm thấy mềm lòng.

Cậu vẫn luôn từ đôi mắt này mà liên tưởng đến Landis. Trong cơn mê man, Anker phảng phất nhìn thấy Landis đang đứng trước mặt cậu, dùng ngữ khí cực kì đáng thương mà hỏi: "Có thể không?"

Anker ngơ ngẩn mà nhìn Roland vài giây, sau đó rũ mắt xuống, tầm mắt dừng ở cái ly trước mặt: "....được rồi."

Mọi người đều không phát hiện ra lúc Anker cúi đầu xuống, lỗ tai cậu lặng lẽ đỏ.

Anker ho khan một tiếng, nói với Thanh Ca: "Mang anh ta theo đi, đổi lại đồ rớt ở phó bản mấy người cứ lấy hết, tôi không cần."

Thanh Ca bị hai người làm cho bối rối, nghe vậy vội bảo: "Sao mà được!", hắn dừng một lát lại nói: "Không sao cả, nếu đại lão đã muốn mang thì cứ mang thôi, dù sao thêm một người cũng không mất gì. Trang bị mà phó bản rơi ra vẫn chia theo công."

Chỉ cần lúc đó Roland nghe lời chỉ huy, không chạy loạn là được, không phải vấn đề gì lớn.

Lần này đến trấn nhỏ, một phần là vì giao dịch nhẫn, phần còn lại là Thanh Ca muốn kết bạn với Anker. Video trên diễn đàn đã chứng minh được thực lực của cậu, mà bài giảng kia cũng khiến Thanh Ca hiểu rõ Anker không chỉ có mỗi sự may mắn, mà cậu thật sự là một đại lão!

Mang theo Roland cùng với Anker thiếu hắn một cái ân tình, cái nào nặng cái nào nhẹ, Thanh Ca vẫn hiểu rõ.

"Được rồi." Anker lên tiếng.

"Cảm ơn." Roland cười nói cảm ơn với Anker.

"Nhưng mà đại lão cùng bạn của Lâm Vãn Vãn quen biết sao?" Thanh Ca tò mò hỏi, "Hai người cũng là bạn sao?"

"Không..." Anker vừa định bảo không quen biết thì nghe được Roland ở cạnh nói: "Bây giờ mới quen."

Anker ngẩn ra.

Ánh mắt của Roland dừng trên người Anker, dịu dàng mà lại cẩn trọng, tựa như thấy được bảo vật bị thất lạc bấy lâu nay, sợ người trước mặt lại biến mất trong giây tiếp theo.

"......"

Anker không được tự nhiên mà quay đầu đi, màu đỏ trên tai lại càng trở nên tươi đẹp hơn.

Người này...trông cũng quen thuộc quá đi.

Cậu không biết bản thân vì sao lại bị mê hoặc như vậy, vốn dĩ lúc Thanh Ca mời cậu đi phó bản, cậu còn chưa quyết có đi hay không, mấy cái đồ mà phó bản cấp thấp này rớt cũng chả có tác dụng gì với cậu.

Thế mà Roland vừa mở miệng một cái, bản thân lại mơ hồ đồng ý theo Thanh Ca vào phó bản, rồi còn nợ người ta một cái ân tình.

Đúng là sắc đẹp hại người!!

Anker trong lòng tự mắng bản thân không có tiền đồ,

Lâm Vãn Vãn đứng ở một bên, có chút bối rối với tình trạng trước mắt.

Rõ ràng là bản thân mang người đến, thế mà lại có cảm giác...

Ngược lại chính mình mới là người thừa?

Lúc cô bảo Thanh Ca là muốn mang Roland theo, vẻ mặt Thanh Ca đều là không tình nguyện, thế mà Anker vừa mở miệng một cái Thanh Cà liền quyết đoán đồng ý, trên mặt không hề có một chút miễn cưỡng nào.

Đãi ngộ khác biệt rõ ràng này làm Lâm Vãn Vãn cảm thấy rất không cam lòng.

Với nỗi khuất nhục vì bị xem nhẹ, cô ầm thầm nói: "Chờ mà xem, một ngày nào đó tôi sẽ đứng ở trên cao mà nhìn xuống mấy người, lúc đó mấy người chỉ có thể ngước nhìn tôi."

"Quyết định vậy đi." Thanh Ca vỗ vỗ tay, "Trước tiên chúng ta mua một chút đồ ăn lót dạ ở thị trấn này, rồi thuận tiện đi dạo xem có trang bị gì thích hợp không, có thể tăng thêm được chút là được, hai giờ sau tập hợp ở đây."

Mọi người đều gật đầu không có ý kiến gì.

Anker không cần mua trang bị nên chỉ ngồi tại chỗ chứ không đứng dậy, cậu uống nước mật ong ở trên bàn, đột nhiên thấy có gì đó không đúng lắm: "... Sao anh vẫn còn ở đây."

Không phải anh đi cùng với đám người Thanh Ca sao?

Roland cũng không rời đi, lại còn không biết lúc nào đã ngồi cạnh Anker: "Tôi đi theo cậu mà."

Anker: "......"

Cậu bị Roland làm cho hoang mang, không đúng, chúng ta có quen thân hả, ta còn không phải là bạn của anh, sao lại cứ theo ta vậy?

Roland nhìn ra ánh mắt nghi hoặc của Anker, nghĩ nghĩ rồi nói: "Tôi cũng là Ma pháp sư."

"Ừ?"

"Cậu cũng là ma pháp sư."

"Vậy nên?"

"Tụi mình khá là có tiếng nói chung."

Anker bất đắc dĩ mà kéo kéo khóe miệng: "Anh với đồng đội không phải cũng đều là Ma pháp sư à."

Người cậu ám chỉ chính là Lâm Vãn Vãn

Roland nói như lẽ đương nhiên: "Cậu mạnh hơn."

Trọng điểm là ai mạnh hơn à?

Chúng ta mới gặp nhau lần đầu!

Anker muốn đuổi cái tên Roland quái lạ này đi nhưng khi nhìn vào đôi mắt của anh ta, cậu lại không nói nổi câu khước từ.

Cậu chợt nhớ đến bản thân.

Anker ngày xưa cũng như vậy, cậu đi theo Landis không rời một bước giống như một cái đuôi nhỏ, Landis đi đến đâu cậu đi theo tới đó, có đuổi thế nào cũng không đi.

Anker thở dài một tiếng nhỏ, "Anh muốn làm gì thì làm, đến lúc đi lạc thì đừng có trách ta."

Roland cười híp mắt, khuôn mặt con lai đẹp đến nỗi làm người ta không thể nhìn thẳng, "Ừ"

Lâm Vãn Vãn: "......"

Có phải tôi nên chui xuống gầm xe không?